chán fēng
chán chā
chán zuǐ
chán yǎn
chán dǐng
chán jiáo
chán wěn
chán huǒ
chán liáo
chán shì
chán dēng
chán tuò
chán māo
chán tài
chán chóng
chán shí
chán kě
chán zhī
chán láo
chán yú
chán bāo
chán xián
chán yàng
chán hún
chán xiàng
chán rén
chán nìng
chán láo
chán pǐ
chán shuǐ
⒈ 谓吃。
引清蒲松龄《聊斋志异·丐仙》:“﹝丐﹞谢曰:‘蒙君高义,生死人而肉白骨,惠深覆载,但新瘥未健,妄思馋嚼耳。’”
⒉ 比喻尝试。
引宋黄庭坚《次韵答宗汝为初夏见寄》:“看人取卿相,妄意亦馋嚼。”
馋chán(1)(动)贪吃:嘴~|~涎(xián)欲滴。(2)(动)贪、羡慕:眼~。
嚼读音:jiáo,jué,jiào[ jiáo ]1. 用牙齿咬碎:细嚼慢咽。味同嚼蜡。