fǔ jiàn
fǔ yǎng
fǔ bó
fǔ yǔ
fǔ mén
fǔ xún
fǔ shì
fǔ pāi
fǔ xīn
fǔ jū
fǔ yì
fǔ jiē
fǔ zhǎng
fǔ shí
fǔ xián
fǔ jiàn
fǔ gé
fǔ lè
fǔ shì
fǔ yì
fǔ jié
fǔ jí
fǔ xiōng
fǔ bì
fǔ gé
fǔ xián
fǔ zào
fǔ jiē
fǔ suí
fǔ yù
fǔ chuáng
fǔ ài
fǔ xù
fǔ mó
fǔ gǔ
fǔ bèi
fǔ fú
fǔ shǒu
fǔ xún
fǔ yīng
fǔ láo
fǔ gǔ
fǔ fǒu
dàn yīng
fú yīng
fán yīng
zhì yīng
lòu yīng
chéng yīng
qìng yīng
fǔ yīng
hè yīng
fēng yīng
yǔn yīng
jiàn yīng
bó yīng
xiōng yīng
tián yīng
jìn yīng
mào yīng
fú yīng
chū yīng
fǎn yīng
bào yīng
sì yīng
fǔ yīng
fú yīng
tè yīng
fǔ yīng
tāo yīng
zhī yīng
róng yīng
wū yīng
zuǎn yīng
hǔ yīng
gōu yīng
pǐ yīng
bǎo yīng
⒈ 捶胸。表示哀痛或悲愤。
引《列子·汤问》:“飞卫高蹈拊膺曰:‘汝得之矣。’”
晋陆机《门有车马客行》:“拊膺携客泣,捶泪叙温凉。”
唐罗隐《重九日广陵道中》诗:“广陵大醉不解闷, 韦曲旧游堪拊膺。”
宋王安石《送吴显道》诗之一:“以手拊膺坐长嘆,空手无金行路难。”
清和邦额《夜谭随录·秀姑》:“田痴立良久,拊膺大慟。”
捶胸。表示悲恨或哀痛。