fǔ jù
fǔ rèn
fǔ dǐ
fǔ yuàn
fǔ mìng
fǔ tīng
fǔ yuàn
fǔ gōng
fǔ bǎn
fǔ zūn
fǔ dì
fǔ qián
fǔ zhái
fǔ jiè
fǔ shì
fǔ lì
fǔ zhǔ
fǔ zhèn
fǔ fēn
fǔ kuài
fǔ mù
fǔ shàng
fǔ xiè
fǔ shè
fǔ hào
fǔ chóu
fǔ tiě
fǔ cháo
fǔ wàng
fǔ tíng
fǔ xiè
fǔ jì
fǔ shuài
fǔ zāng
fǔ zhì
fǔ duān
fǔ chéng
fǔ bīng
fǔ sī
fǔ shǒu
fǔ guān
fǔ zuǒ
fǔ jīng
fǔ cāng
fǔ ào
fǔ liáo
fǔ tíng
fǔ náng
fǔ chà
fǔ zhǒng
fǔ sì
fǔ chéng
fǔ tǎng
fǔ gàn
fǔ rén
fǔ táng
fǔ yǐn
fǔ wèi
fǔ jūn
fǔ guǎn
fǔ xiáng
fǔ yá
fǔ shǐ
fǔ kǎo
fǔ kù
fǔ hù
fǔ lǐn
fǔ shǒu
fǔ jiě
fǔ zhí
fǔ pái
fǔ xué
fǔ shǔ
fǔ guó
fǔ shí
fǔ cáo
fǔ shì
fǔ cuì
fǔ bào
fǔ cáng
fǔ yuán
běi tíng
yíng tíng
bān tíng
shū tíng
fǔ tíng
biān tíng
miào tíng
diàn tíng
jǐng tíng
pèi tíng
quē tíng
jìn tíng
yú tíng
jìng tíng
yè tíng
dì tíng
guǐ tíng
lǔ tíng
míng tíng
jiào tíng
jī tíng
dà tíng
jìng tíng
tiān tíng
mò tíng
mén tíng
gōng tíng
wáng tíng
hòu tíng
cháo tíng
shū tíng
jì tíng
tóng tíng
quán tíng
⒈ 同“府庭”。
引唐封演《封氏闻见记·公牙》:“近代通谓府廷为公衙,公衙即古之公朝也。”
《资治通鉴·唐僖宗乾符二年》:“夏四月,突将作乱,大譟突入府廷。”
府fǔ(1)(名)旧时称官吏办理公事的地方;现在称国家政权机关:官~|政~。(2)(名)旧时官府收藏文书、财物的地方:~库。(3)(名)旧时称大官、贵族的住宅;现在也称某些国家元首办公或居住的地方:王~|元首~|总统~。(4)敬辞;尊称对方的家:贵~。(5)唐朝至清朝的行政区划;比县高一级:开封~|济南~。(6)(Fǔ)姓。〈古〉又同“腑”。
廷读音:tíng廷tíng(名)朝廷。