kuáng piǎn
kuáng huàn
kuáng shì
kuáng wǔ
kuáng qǔ
kuáng háo
kuáng yù
kuáng zhuàn
kuáng jià
kuáng zǐ
kuáng shì
kuáng hài
kuáng wù
kuáng cí
kuáng huà
kuáng xià
kuáng chēng
kuáng shàng
kuáng hū
kuáng bào
kuáng yào
kuáng piàn
kuáng huò
kuáng wǎng
kuáng yào
kuáng hū
kuáng zhà
kuáng dòng
kuáng zuǐ
kuáng xié
kuáng hè
kuáng shǎng
kuáng mán
kuáng gài
kuáng yǔ
kuáng wàng
kuáng dài
kuáng jù
kuáng luàn
kuáng yán
kuáng qī
kuáng gào
kuáng xuàn
kuáng dàn
kuáng yòu
kuáng tiān
kuáng màn
kuáng wū
miù wù
qiān wù
quē wù
mí wù
guò wù
shǎn wù
kuáng wù
yí wù
kān wù
guà wù
bǐ wù
chuǎn wù
zhèng wù
chuǎn wù
wéi wù
gē wù
kuàng wù
gù wù
dān wù
shuǎng wù
guà wù
chí wù
wěi wù
yán wù
cuò wù
shī wù
fǎn wù
kuī wù
guāi wù
bǐ wù
kān wù
yí wù
gòu wù
kǒu wù
qí wù
lún wù
duó wù
chéng wù
jiǎo wù
é wù
yí wù
yán wù
wán wù
wú wù
huò wù
guà wù
guà wù
dān wu
zhuī wù
hào wù
dān wù
xiàn wù
diē wù
⒈ 欺骗迷惑。
引汉焦赣《易林·革之坎》:“华言风语,乱相誑误,终无兇事,安寧如故。”
《三国志·魏志·公孙度传》“渊遣使南通孙权” 裴松之注引三国吴韦昭《吴书》:“今魏家不採録忠善,褒功臣之后,乃令谗譌得行其志,听幽州刺史、 东莱太守誑误之言,猥兴州兵,图害臣郡。”
《资治通鉴·唐睿宗景云二年》:“议者咸称太平公主令胡僧慧范曲引此曹,誑误陛下。”
诳kuáng见下。
误读音:wù误wù(1)(名)错误。(2)(动)耽误:~期|~事。(3)(动)使受损害:~杀|~伤。(4)(动)不是故意(得罪人或损害人):~会|~用。