sòng mò
sòng fāng
sòng bǎn
sòng cí
sòng lóng
sòng tíng
sòng rén
sòng lú
sòng rú
sòng xià
sòng xué
sòng běn
sòng nǚ
sòng cháo
sòng zǐ
sòng qiáng
sòng yàn
sòng qiàn
sòng dù
sòng jǐn
sòng zhū
sòng què
sòng xiāng
sòng yù
sòng là
sòng cí
sòng yùn
sòng chéng
sòng cí
dǐ què
wū què
guàn què
dān què
lú què
hán què
ā què
míng què
gān què
zhī què
liàn què
hé què
jià què
hé què
bái què
cuì què
biǎn què
xǐ què
sòng què
biǎn què
yā què
zhì què
rǔ què
jīng què
qián què
líng què
shān què
luán què
tīng què
qīng què
⒈ 春秋时宋国良犬名。后亦泛指良犬。
引《礼记·少仪》“乃问犬名” 汉郑玄注:“畜养者当呼之名,谓若韩卢、宋鹊之属。”
三国魏曹植《鼙舞歌·孟冬》:“韩卢宋鹊,呈才骋足。”
《北齐书·徐之才传》:“为是宋鹊,为是韩卢,为逐李斯东走?为负帝女南徂?”
唐李贺《追赋画江潭苑》诗之四:“十骑簇芙蓉,宫衣小队红。练香薰宋鹊,寻箭踏卢龙。”
明徐渭《犬》诗:“少年猎平原,左卢右宋鹊。”
⒉ 比喻鄙贱之人或受人豢养的爪牙。
引唐陈陶《经徐稺墓》诗:“禁掖衣冠加宋鹊,湖山耕钓没尧时。”
清唐孙华《有感明季党事二十二韵》:“驍腾多宋鹊,指嗾听梅虫。”
宋sòng(1)(名)周朝国名;在今河南商丘一代。(2)(名)朝代。(3)(名)姓。
鹊读音:què鹊què(名)喜鹊鸟;嘴尖;尾长;叫声嘈杂。民间传说听见它叫将有喜事来临;所以叫喜鹊。