shī běn
shī líng
shī jiào
shī kuáng
shī hǔ
shī bì
shī gé
shī jí
shī shū
shī lǜ
shī yǒng
shī qú
shī chóu
shī gē
shī xué
shī lián
shī wén
shī chī
shī chǎng
shī bǐng
shī pí
shī jiàng
shī lián
shī pǐ
shī shǐ
shī cǎo
shī gǎo
shī huái
shī lǚ
shī chóu
shī méng
shī xìng
shī cí
shī cún
shī jiè
shī dào
shī hún
shī jù
shī fēi
shī tǒng
shī jú
shī yuàn
shī lè
shī lěi
shī liáo
shī chēng
shī jǐng
shī bān
shī láo
shī guǐ
shī sè
shī mó
shī jù
shī xiá
shī nóng
shī mí
shī bān
shī yǎn
shī chāo
shī míng
shī líng
shī bǐ
shī juàn
shī yín
shī bū
shī yǒu
shī gǔ
shī zhàng
shī zǎo
shī mén
shī piān
shī yǔ
shī bǎng
shī qiáng
shī diān
shī gǎo
shī bǎn
shī gě
shī méi
shī huà
shī àn
shī diān
shī guó
shī xù
shī rén
shī gōng
shī zhèn
shī bó
shī cǎo
shī lì
shī jié
shī liú
shī gē
shī lián
shī tǐ
shī háo
shī zhé
shī nú
shī cháng
shī hán
shī xiè
shī cè
shī píng
shī qiè
shī dí
shī lín
shī guī
shī jì
shī shēng
shī jié
shī cái
shī jiào
shī yǐn
shī yì
shī kān
shī guān
shī diào
shī xiān
shī zhóu
shī lǐ
shī zhì
shī jìng
shī ǎo
shī bēi
shī ǒu
shī juàn
shī jiū
shī qiān
shī kè
shī qióng
shī yáo
shī hóng
shī shāng
shī bǎn
shī sāo
shī kù
shī sòng
shī yùn
shī jiān
shī yuán
shī dì
shī kè
shī pài
shī shí
shī jiā
shī fēng
shī huò
shī mào
shī lǐ
shī pǐn
shī bàn
shī suì
shī gài
shī fǎng
shī kè
shī gōng
shī háo
shī chuáng
shī shè
shī cái
shī lǎo
shī qú
shī jiān
shī náng
shī chāo
shī yǐng
shī jì
shī péng
shī fù
shī jīng
shī cí
shī huì
shī yùn
shī huā
shī ráng
shī yú
shī jiǔ
shī qíng
shī yì
shī jiāng
shī lùn
shī yì
shī fǔ
shī pā
shī xióng
shī shuò
shī bìng
shī shì
shī yáo
shī mò
shī biān
shī sēng
shī dǎn
shī pái
shī bì
shī yù
shī piáo
shī yóu
shī fàn
shī shī
shī jí
shī yòu
shī cǎi
shī jì
shī bīng
shī xí
shī liào
shī jǐn
shī shèng
shī chán
shī fǎ
shān piáo
jiǔ piáo
yǐn piáo
hù piáo
jī piáo
nǎo piáo
kuāng piáo
kuāng piáo
dān piáo
tāng piáo
yǐng piáo
guà piáo
hè piáo
yī piáo
tuán piáo
shī piáo
fēng piáo
gōng piáo
yē piáo
tiān piáo
diào piáo
lǎo piáo
huí piáo
bēi piáo
shuǐ piáo
xuán piáo
qì piáo
⒈ 后以“诗瓢”指贮放诗稿的器具。
引宋计有功《唐诗纪事·唐球》:“球居蜀之味江山,方外之士也。为诗捻藳为圆,纳入大瓢中。后卧病,投於江曰:‘斯文苟不沉没,得者方知吾苦心尔。’至新渠,有识者曰:‘ 唐山人瓢也。’”
元袁桷《送吴成季五绝》之四:“诗瓢淅沥风前树,雪在深村月在梅。”
明陈与郊《义犬》第一出:“且挂诗瓢学许由,北邻看竹东邻酒。”
清周亮工《丁亥除夕独宿邵武城楼永夜不寐成诗四章》之二:“晨窥粟瓮思僮减,岁验诗瓢喜橐增。”
诗shī(名)文学体裁的一种;通过有节奏、韵律的语言反映生活;抒发情感:~抄|~词|~风|~集|~句|~剧|~律。
瓢读音:piáo瓢piáo(名)(~儿)用来舀(yǎo)水或撮取面粉等的器具;一般是用剖开的匏瓜做的;也有用木头挖成的:~虫|~儿。