shēng xì
shēng tóu
shēng quán
shēng líng
shēng shà
shēng lǐ
shēng jiǔ
shēng zǔ
shēng wù
shēng xìng
shēng lǐ
shēng kou
shēng bì
shēng jià
shēng láo
shēng chú
shēng kuì
shēng shí
shēng shēng
shēng zī
shēng fěn
shēng láo
shēng bì
shēng shā
shēng xǔ
shēng huò
shēng hào
shēng yù
shēng tǐ
shēng qì
shēng dú
shēng jiā
shēng yú
shēng bēi
shēng tú
cuì lǐ
fāng lǐ
chǔ lǐ
shěn lǐ
qīng lǐ
chūn lǐ
liù lǐ
rú lǐ
mì lǐ
chún lǐ
dòng lǐ
yù lǐ
jiào lǐ
xì lǐ
bái lǐ
zhèn lǐ
gān lǐ
cí lǐ
jiǔ lǐ
xuán lǐ
yáo lǐ
xiǎng lǐ
jīn lǐ
fù lǐ
jú lǐ
huì lǐ
nóng lǐ
láo lǐ
yǐ lǐ
dān lǐ
dòng lǐ
guān lǐ
shēng lǐ
mài lǐ
láo lǐ
dào lǐ
cǎi lǐ
jiā lǐ
zhuó lǐ
shè lǐ
⒈ 指祭祀用的牺牲和甜酒。
引《晋书·江逌传》:“案洪祀之文,惟神灵大畧而无所祭之名,称举国行祀而无贵贱之阻,有赤黍之盛而无牲醴之奠,仪法所用,闕畧非一。”
《宋史·乐志七》:“乐均无爽,牲醴攸设。”
清孔尚任《桃花扇·哄丁》:“捧爵帛,供牲醴,香芹早荐。”
鲁迅《彷徨·祝福》:“从白天以至初夜的疑虑,全给祝福的空气一扫而空了,只觉得天地圣众歆享了牲醴和香烟,都醉醺醺的在空中蹒跚,预备给鲁镇的人们以无限的幸福。”
⒉ 指宴飨用的牲和醴。
引宋黄庭坚《次韵秦觏过陈无己书院观鄙句之作》:“何因蒙赏味,相享当牲醴。”
《明史·睿宗兴献皇帝传》:“王嗜诗书,絶珍玩,不畜女乐,非公宴不设牲醴。”
祭祀时所用的牲畜和甜酒。