fán ráng
fán fèi
fán huā
fán jī
fán kē
fán yè
fán lǜ
fán wù
fán quē
fán guǒ
fán xì
fán xiāo
fán xīng
fán wèi
fán yòu
fán zhà
fán zá
fán xiāo
fán kē
fán rén
fán chóu
fán jù
fán cí
fán sī
fán xiù
fán hàn
fán fǎ
fán wěi
fán zhī
fán guǎng
fán yǎng
fán huá
fán fū
fán huì
fán zhòng
fán jù
fán rǒng
fán mù
fán ruò
fán jù
fán nào
fán jié
fán lèi
fán rán
fán chōng
fán fù
fán chǐ
fán yīn
fán guān
fán jiǎn
fán zòu
fán qǔ
fán zǒng
fán jiǎn
fán liè
fán yōu
fán lín
fán wú
fán wěi
fán còu
fán shì
fán yàn
fán fù
fán shèng
fán dòng
fán chì
fán yuē
fán huǒ
fán cù
fán niǎo
fán lǜ
fán shēng
fán pò
fán shēng
fán nì
fán pā
fán duǒ
fán kāi
fán nóng
fán xíng
fán máng
fán jí
fán shěng
fán guǐ
fán huá
fán yán
fán niàn
fán luàn
fán shē
fán kē
fán hóng
fán róng
fán duō
fán màn
fán lǚ
fán hào
fán lüè
fán wú
fán lǜ
fán shù
fán qiǎo
fán fù
fán zhí
fán ráng
fán wǔ
fán bó
fán suì
fán mì
pó zǎng
fán huì
fán zì
fán suǒ
fán nán
fán běn
fán xù
fán xián
fán yīng
fán réng
fán zhǐ
fán xīng
fán rǎo
fán xǐ
fán chāng
fán kǔ
fán zé
fán jiāo
fán cuò
fán lù
fán wù
fán tǐ
fán xiǎng
fán jù
fán cí
fán wén
fán huǒ
fán mào
fán yǎn
fán rù
mí wú
zhēn wú
héng wú
ài wú
jiē wú
yīn wú
lái wú
mí wú
cóng wú
huāng wú
yān wú
fān wú
wēi wú
zǎn wú
lún wú
hán wú
mí wú
píng wú
rǒng wú
sūn wú
huì wú
tuí wú
kuàng wú
chūn wú
tíng wú
fán wú
tuí wú
fán wú
qīng wú
huáng wú
qiū wú
繁多;(.好工具)芜杂。
⒈ 繁多;芜杂。
引《文选·何晏<景福殿赋>》:“桑梓繁芜,大雨时行。”
吕向注:“繁芜,多也。”
《隋书·经籍志四》:“晋代挚虞,苦览者之劳倦,于是采擿孔翠,芟剪繁芜,自诗赋下,各为条贯,合而编之,谓为《流别》。”
唐玄宗《<孝经>序》:“安得不翦其繁芜,而撮其枢要也。”
明胡应麟《诗薮·近体中》:“七言律,壮伟者易粗豪,和平者易卑弱,深厚者易晦涩,浓丽者易繁芜。”
胡蕴玉《<中国文学史>序》:“统观二百七十餘年间,论学之书,既繁芜而琐碎;应试之作,又譾陋而空疏。”
文字多而杂乱。
1. 复杂:繁杂。繁乱。删繁就简。繁难。繁嚣。
2. 多:繁多。繁重(zhòng )。纷繁。频繁。繁星。繁忙。繁芜。繁博。
3. 兴盛:繁茂。繁荣。繁华。
4. 生物增生新个体:繁殖。繁育。繁衍。
芜读音:wú芜(1)〈书〉(2)(形)草长得多而乱。(3)(名)乱草丛生的地方。(4)(形)比喻杂乱(多指文辞)。