cuī qǔ
cuī biāo
cuī tóu
cuī qíng
cuī yán
cuī zhēng
cuī kē
cuī shú
cuī liáng
cuī bèng
cuī qīng
cuī dū
cuī zǎn
cuī gǔ
cuī nǎi
cuī mián
cuī shēng
cuī cù
cuī zhēng
cuī bī
cuī féi
cuī fā
cuī zàng
cuī shuì
cuī suǒ
cuī huà
cuī chǎn
cuī qǐng
cuī mìng
cuī pò
cuī jìn
cuī gào
cuī qù
cuī yá
cuī tǎo
cuī zhuāng
cuī chǎn
cuī bǐ
cuī qiē
cuī zǎn
cuī guī
cuī qū
cuī zū
cuī bìng
cuī qián
cuī rǔ
cuī shǒu
cù dū
quàn dū
cuī dū
jiān dū
xún dū
shéng dū
chī dū
sè dū
zǒng dū
kè dū
biān dū
dū du
lǐ dū
kàn dū
zhǐ dū
zǒng dū
bù dū
dǒng dū
jiào dū
ná dū
zé dū
gǎng dū
qí dū
yuán dū
xiào dū
jī dū
jǐng dū
hé dū
jìn dū
jiǎn dū
chéng dū
jiān dū
xùn dū
shù dū
tí dū
⒈ 催促,督促。
引《三国志·蜀志·李严传》:“九年春, 亮军祁山,平催督运事。”
《南史·邓元起传》:“元起曰:‘朝廷万里,军不卒至,若寇贼浸淫,方须扑讨,董督之任,非我而谁?何事忽忽,便相催督。’”
清柴绍炳《苦妇弃儿叹》诗:“侵晨起催督,前驱散军门。散军在须臾,逼迫恶容辞。”
催促、督促。