jìng zhāi
jìng yī
jìng hēi
jìng pì
jìng lái
jìng qì
jìng tài
jìng zhēn
jìng níng
jìng jié
jìng qīng
jìng shèng
jìng lù
jìng hàn
jìng jiā
jìng liú
jìng zì
jìng pái
jìng jié
jìng mì
jìng zhòng
jìng xián
jìng mò
jìng táng
jìng mù
jìng jìn
jìng wǎn
jìng qì
jìng jìng
jìng nán
jìng mì
jìng xiū
jìng è
jìng hé
jìng cún
jìng dài
jìng bō
jìng yuàn
jìng sù
jìng qì
jìng yǎ
jìng zhì
jìng sī
jìng shì
jìng mài
jìng yì
jìng wù
jìng sè
jìng kè
jìng míng
jìng zhǐ
jìng yí
jìng lè
jìng ěr
jìng shū
jìng jìng
jìng lì
jìng jū
jìng yàn
jìng hòu
jìng wēn
jìng shì
jìng tán
jìng gōng
jìng yǎng
jìng yuān
jìng gōng
jìng xiàn
jìng gōng
jìng xī
jìng sú
jìng mò
jìng yán
jìng sè
jìng qiāo
jìng hǎo
jìng wù
jìng fāng
jìng lǜ
jìng yuán
jìng huì
jìng xián
jìng yàn
jìng péng
jìng yù
jìng huà
jìng yǎng
jìng què
jìng zuò
jìng wài
jìng xiù
jìng yàn
jìng qǔ
jìng shū
jìng xīn
jìng zhuāng
jìng mín
jìng shè
jìng zhòng
jìng fáng
jìng dì
jìng zhuān
jìng jūn
jìng tǐ
jìng jì
jìng chù
jìng yā
jìng dìng
jìng lǚ
jìng tián
jìng cuì
jìng zhì
jìng yán
jìng xiǎng
jìng chǎng
jìng shǒu
jìng tài
jìng luò
jìng nǚ
jìng shùn
jìng tán
jìng lǐ
jìng dé
jìng fěng
jìng biān
jìng jiǎn
jìng jǐng
jìng tiē
jìng pǔ
jìng kuī
jìng xiá
jìng yì
jìng zhì
jìng guān
jìng tīng
jìng mò
jìng yù
jìng wò
jìng diǎn
jìng suàn
jìng zī
jìng luàn
jìng huǎn
jìng tuì
jìng hán
jìng zhě
jìng shì
jìng yǔ
jìng líng
jìng jú
jìng jié
jìng yīn
jìng niàn
jìng kōng
jìng ān
jìng lǜ
jìng biān
jìng zào
jìng yún
jìng shēn
jìng dì
jìng diàn
jìng zuò
jìng jiē
jìng yì
jìng cí
jìng mò
jìng mì
jìng xū
jìng níng
jìng yuán
jìng gǔ
jìng suì
jìng sù
jìng bì
jìng měi
jìng jīn
jìng dùn
jìng shì
jìng biàn
jìng bó
jìng chàng
jìng jì
jìng zhèn
jìng zhèng
jìng zhōng
jìng bì
jìng gǒng
jìng mì
jìng yè
jìng xiàng
jìng hòu
jìng dǔ
jìng mì
jìng shén
jìng chén
jìng huì
jìng sǎo
jìng bàn
jìng lǜ
静谧jìngmì
(1) 寂静;平静
例心境静谧英peaceful; quiet⒈ 安宁平静。
引三国魏嵇康《琴赋》:“竦肃肃以静謐,密微微其清閒。”
唐郭子仪《享太庙乐章·广运舞》:“河海静謐,车书混同。”
清林则徐《会奏九龙洋面轰击夷船情形折》:“再广东沿海閭阎,仍俱十分静謐。”
梁斌《红旗谱》十六:“春兰睁起又黑又大的眼睛,静谧的看着运涛。”
⒉ 平定,使安定。
引《陈书·宣帝纪论》:“克淮南之地,开拓土宇,静謐封疆。”
安静。
如:「午后的公园十分静谧。」
静谧,是一个汉语词语,拼音是jìng mì,释义为安静。形容静寂无声或忧愁的模样,亦是诗歌中升华心境的一种“静”的境界。出自三国(魏)嵇康《琴赋》。
1.安定不动(跟“动”相对):~止。安~。风平浪~。~~的湖水。
2.没有声响:寂~。清~。傍晚,公园里很~。
3.使平静或安静:~下心来。请大家~一~。
4.姓。
谧读音:mì谧mì见〔安谧〕、〔静谧〕。