jiào náo
jiào huā
jiào xiào
jiào hǎn
jiào zhēn
jiào jué
jiào pái
jiào yìng
jiào hūn
jiào mà
jiào jiào
jiào bǎn
jiào mà
jiào pò
jiào zi
jiào táo
jiào jià
jiào míng
jiào rǎng
jiào huān
jiào zuò
jiào mén
jiào kǔ
jiào dào
jiào zào
jiào qǔ
jiào táo
jiào zhèn
jiào jìn
jiào jué
jiào tóu
jiào jú
jiào hǎo
jiào ào
jiào chūn
jiào shā
jiào hū
jiào qū
jiào jī
jiào qǔ
jiào hún
jiào guō
jiào xǐng
jiào gēng
jiào hū
jiào cǎi
jiào zhàn
jiào hǒu
jiào dàn
jiào zuò
jiào cài
jiào hào
jiào mài
jiào hèng
jiào lǘ
jiào hū
jiào tiǎo
jiào háo
jiào jiē
jiào huan
jiào xiāo
jiào xǐ
⒈ 远声。
引《汉书·扬雄传下》:“大味必淡,大音必希;大语叫叫,大道低回。”
颜师古注:“叫叫,远声也。”
唐柳宗元《湘口馆潇湘二水所会》诗:“杳杳渔父吟,叫叫羈鸿哀。”
一说,叫,通“噭”。 黄侃《读<汉书><后汉书>札记》:“大语叫叫,叫读为噭。 楚谓小儿泣不止曰噭咷。此谓大语声反小也。”
⒉ 喊叫;呼叫。
引元高文秀《黑旋风》第三折:“我这里高声的叫叫到五六回,哥哥你便开门,呆廝可便与哥哥支揖。”
严复《原强》:“殷忧正所以啟圣明耳,何直为此叫叫也?”
⒊ 方言。叫子。参见“叫子”。
引《人民文学》1981年第3期:“折一根芦苇,做一枚叫叫。”