jiào guō
jiào ào
jiào jiē
jiào qǔ
jiào mén
jiào mà
jiào rǎng
jiào cài
jiào jià
jiào míng
jiào zi
jiào jú
jiào jué
jiào xiāo
jiào táo
jiào xǐ
jiào jiào
jiào zhèn
jiào zào
jiào hū
jiào zhēn
jiào jī
jiào chūn
jiào huan
jiào kǔ
jiào huān
jiào hǒu
jiào bǎn
jiào huā
jiào hún
jiào dàn
jiào zuò
jiào xǐng
jiào hǎo
jiào pái
jiào pò
jiào mài
jiào tiǎo
jiào náo
jiào yìng
jiào jué
jiào cǎi
jiào hū
jiào lǘ
jiào táo
jiào hào
jiào xiào
jiào qǔ
jiào jìn
jiào gēng
jiào shā
jiào tóu
jiào dào
jiào háo
jiào hūn
jiào zhàn
jiào mà
jiào hū
jiào qū
jiào hèng
jiào zuò
jiào hǎn
gē xiào
háo xiào
hǔ xiào
mù xiào
hū xiào
màn xiào
xuān xiào
tún xiào
mìng xiào
kuáng xiào
péng xiào
huān xiào
tán xiào
hǎi xiào
póu xiào
cháng xiào
háo xiào
qiū xiào
fěng xiào
yín xiào
fèng xiào
zuò xiào
luán xiào
dú xiào
dēng xiào
yín xiào
sī xiào
jiào xiào
hǒu xiào
bēi xiào
lǎng xiào
发出高而长的叫声。
⒈ 发出高而长的叫声。
引南朝宋谢灵运《七里濑》诗:“荒林纷沃若,哀禽相叫啸。”
唐元稹《酬乐天东南行》诗:“倀魂阴叫啸,鵩貌昼踟蹰。”
清朱琦《朱副将战殁》诗:“红毛叫啸总戎走,峨峨舟山弃不守。”
丁玲《奔》:“间或来了一部运货汽车,孩子们便叫啸着,跟着车后边追着跑。”
叫jiào(1)(动)(本义)人或动物的发音器官发出较大的声音;表示某种情绪、感觉或欲望:鸡~|拍手~好|大~一声。(2)(动)招呼;呼唤:外面有人~你|电话~通了。(3)(动)雇(车)等;在饭馆吃饭时;把要买的饭菜告诉饭馆服务员;买煤、炭等并请售货人往家里送。(4)(动)(名称)是;称为:这~不锈钢|你怎么称呼?……我~王勇。(5)〈方〉雄性的(某些家畜和家禽):~驴|~鸡。叫jiào(1)(动)使;命令:~他早点回去|要~穷山变富山。(2)(动)容许或听任:他不~去;我就不去。(3)(介)被:他~雨淋了|你把窗户打开点儿;别~煤气熏着。
啸读音:xiào1.(人)撮口发出长而清脆的声音;打口哨:登高长~。
2.(禽兽)拉长声音叫:虎~。鸟~。
3.泛指发出长而尖厉的声音:风~。飞机尖~着飞过顶空。