yán guì
yán gù
yán xīn
yán kè
yán lù
yán zhàng
yán yì
yán xī
yán bì
yán yáo
yán è
yán yá
yán lài
yán shì
yán xuān
yán jū
yán àn
yán láng
yán kū
yán yán
yán yǎn
yán shì
yán yě
yán sì
yán yào
yán áo
yán zhàng
yán róng
yán léng
yán zhù
yán gǔ
yán qiáng
yán cén
yán zé
yán tuó
yán qǔ
yán chù
yán huà
yán shí
yán gēn
yán láng
yán yín
yán luán
yán zhǐ
yán wēi
yán gēng
yán xiá
yán hè
yán yuè
yán yào
yán jìng
yán yǒu
yán fáng
yán rán
yán jiāng
yán bì
yán céng
yán pù
yán dǐ
yán lù
yán dèng
yán yǎo
yán dòng
yán diàn
yán qū
yán jiǎo
yán jùn
yán yùn
yán qiáo
yán lóng
yán yāo
yán gāng
yán dèng
yán yáng
yán mèng
yán jiāo
yán kū
yán qiàn
yán zhāng
yán yǔ
yán jiāng
yán jiāo
yán yín
yán yǔ
yán lù
yán yá
yán jiōng
yán ā
yán dòu
chuān gāng
zhì gāng
tǔ gāng
píng gāng
huán gāng
qián gāng
yù gāng
líng gāng
luán gāng
kuí gāng
lián gāng
dōng gāng
fú gāng
gāo gāng
zhòng gāng
zhè gāng
hòu gāng
luó gāng
gān gāng
kūn gāng
shān gāng
yīn gāng
chǔ gāng
zhú gāng
lóng gāng
qióng gāng
huí gāng
yú gāng
yán gāng
⒈ 亦作“嵓冈”。犹山冈。
引三国魏曹丕《浮淮赋》:“仰嵓冈之崇阻兮,经东山之曲阿。”
晋左思《魏都赋》:“列宿分其野,荒裔带其隅,巖冈潭渊,限蛮隔夷,峻危之窍也。”
唐欧阳詹《石韫玉赋》:“瓌材则韞,精气时扬,结白虹於林薄,浮清气於巖冈。”
岩(1)(名)岩石:~层|~浆|~心|~盐。(2)(名)岩石突起而成的山峰:七星~(在广西)。
冈读音:gāng冈gāng(名)较低而平的山脊:山~|景阳~。