xī jiān
tà jiān
dié jiān
xié jiān
pèi jiān
diàn jiān
fù jiān
tái jian
lián jiān
zhì jiān
shì jiān
yǔn jiān
mó jiān
shàng jiān
āi jiān
tí jiān
dié jiān
gǒng jiān
xián jiān
rù jiān
xiè jiān
xuē jiān
zhuǎn jiān
tāi jiān
hè jiān
zī jiān
chēng jiān
bù jiān
guò jiān
pāi jiān
kǎn jiān
cā jiān
qián jiān
gōng jiān
diàn jiān
shēng jiān
yuān jiān
bǐ jiān
jià jiān
suí jiān
bì jiān
tè jiān
cī jiān
dài jiān
hù jiān
bìng jiān
sǒng jiān
tún jiān
yǔ jiān
xī jiān
pī jiān
chéng jiān
lián jiān
píng jiān
jiá jiān
tuó jiān
dā jiān
lí jiān
bìng jiān
yī jiān
piān jiān
qǐ jiān
tú jiān
qí jiān
tuí jiān
pián jiān
jí jiān
huáng jiān
yín jiān
tuō jiān
huàn jiān
tǎn jiān
⒈ 谓两肩上耸,像鸱鸟栖止时的样子。
引《国语·晋语八》:“叔鱼生,其母视之,曰:‘是虎目而豕喙,鳶肩而牛腹。’”
韦昭注:“鳶肩,肩井斗出。”
宋苏轼《次天字韵答岑岩起》:“莫叹郎潜生白髮,圣朝求旧鄙鳶肩。”
明谢肇淛《五杂俎·人部一》:“它如李嶠之龟息, 周必大之帝鬚, 甘侯头低视仰, 马周火色鳶肩,博识者自当辨之,未为神也。”
清魏源《题陈芝楣中丞个中真意图》诗之一:“门径开羊求,功名识鳶肩。”