kǎn guà
kǎn gōng
kǎn dàn
kǎn dú
kǎn kǎn
kǎn jǐng
kǎn kě
kǎn gǔ
kǎn lǐn
kǎn zhǐ
kǎn kē
kǎn jiān
kǎn lǎn
kǎn wā
kǎn kǎn
kǎn zi
kǎn láo
kǎn jǐng
kǎn lù
kǎn ér
kǎn jīng
kǎn xiàn
kǎn shēn
kǎn lǐn
kǎn tán
kǎn yīn
kǎn hòu
kǎn dé
kǎn nán
kǎn chì
kǎn lí
kǎn jǐng
lián jiān
pī jiān
tí jiān
rù jiān
yuān jiān
huáng jiān
tuó jiān
yǔ jiān
guò jiān
píng jiān
dié jiān
pāi jiān
qián jiān
yǔn jiān
jiá jiān
zī jiān
suí jiān
tún jiān
tái jian
jí jiān
qǐ jiān
dié jiān
tuō jiān
pèi jiān
diàn jiān
yín jiān
fù jiān
tuí jiān
sǒng jiān
bìng jiān
xī jiān
lí jiān
gōng jiān
chéng jiān
qí jiān
hù jiān
tǎn jiān
xī jiān
zhì jiān
shàng jiān
hè jiān
bǐ jiān
gǒng jiān
huàn jiān
chēng jiān
shēng jiān
bìng jiān
piān jiān
cī jiān
cā jiān
shì jiān
xuē jiān
āi jiān
zhuǎn jiān
dā jiān
bì jiān
mó jiān
tè jiān
xié jiān
xiè jiān
xián jiān
tú jiān
kǎn jiān
tà jiān
pián jiān
yī jiān
bù jiān
jià jiān
dài jiān
diàn jiān
lián jiān
tāi jiān
⒈ 不带袖子的上衣(多指夹的、棉的、毛线织的)。古时也称半臂,南方多称背心。
引《醒世姻缘传》第十四回:“只见珍哥猱着头,上穿一件油緑綾机小夹袄,一件酱色潞紬小绵坎肩,下面岔着緑紬夹裤,一双天青紵丝女靴。”
《红楼梦》第四十回:“有雨过天青的,我做一个帐子掛上。剩的配上里子,做些个夹坎肩儿给丫头们穿。”
曹禺《北京人》第一幕:“她穿着一件月白色的上身,外面套了青直贡呢的坎肩。”
无袖无领的上衣。
坎kǎn(1)(名)八卦之一;卦形是“… …… …”代表水。(2)(名)(~子、~儿)田野中自然形成的或人工修筑的像台阶形状的东西。(3)(名)〈书〉低洼的地方;坑。
肩读音:jiān肩jiān(1)(名)肩膀:两~|并~。(2)(动)担负:息~|身~大任。