lù shǐ
lù mǐ
lù zuò
lù sù
lù xiāng
lù yǐn
lù cì
lù xīng
lù bān
lù fèng
lù shǎng
lù guǐ
lù chén
lù lì
lù yì
lù huàn
lù wèi
lù lìng
lù shí
lù xūn
lù jí
lù suàn
lù yùn
lù qīn
lù ér
lù xǔ
lù yīn
lù qì
lù zhí
lù lù
lù qián
lù bǐng
lù lǐ
lù xì
lù suàn
lù zhǐ
lù dù
lù jué
lù mǎ
lù zuò
lù ěr
lù liáng
lù tú
lù rù
lù zhì
lù lì
lù xiǎng
lù lǐn
lù wù
lù shì
lù cì
lù shù
lù tián
lù fèng
lù zé
lù liào
lù yǎng
lù mìng
lù shì
néng shì
tuì shì
zhì shì
rǔ shì
yuàn shì
bì shì
xù shì
nuò shì
xué shì
qiáng shì
dá shì
xiǎn shì
wǔ shì
guān shì
chū shì
róng shì
tān shì
pín shì
rù shì
cóng shì
zé shì
jiàn shì
bó shì
jiāng shì
jìn shì
dēng shì
guì shì
chén shì
wěi shì
⒈ 为食俸禄而居官。
引《诗·王风·君子阳阳序》:“君子遭乱,相招为禄仕,全身远害而已。”
郑玄笺:“禄仕者,苟得禄而已,不求道行。”
孔颖达疏:“今言禄仕,止为求禄。”
《后汉书·李固传》:“中常侍在日月之侧,声埶振天下,子弟禄仕,曾无限极。”
唐韩愈《争臣论》:“古之人有云,仕不为贫。而有时乎为贫,谓禄仕者也。”
明陈继儒《读书镜》卷四:“禄仕之士,不能撙节。稍丰则飫及狗彘,稍歉则困彼妻孥。”
清刘大櫆《方府君墓志铭》:“近代以来,贵禄仕而贱幽贞。”
⒉ 泛指居官食禄。
引汉蔡邕《陈政要七事》:“今虚伪小人,本非骨肉,既无幸私之恩,又无禄仕之实。”
唐韩愈《祭郑夫人文》:“苟容躁进,不顾其躬。禄仕而还,以为家荣。”
宋徐铉《稽神录·赵瑜》:“君命生至薄,名与禄仕皆无分。”
明李贽《与河南吴中丞书》:“僕自禄仕以来,未尝一日获罪於法禁。”