tǐ qiāng
gāo qiāng
nǎi qiāng
zhuāng qiāng
fù qiāng
qián qiāng
huáng qiāng
pín qiāng
pāo qiāng
bí qiāng
jǐ qiāng
kū qiāng
lǎo qiāng
guò qiāng
tuō qiāng
pén qiāng
fān qiāng
chàng qiāng
diào qiāng
xíng qiāng
bāng qiāng
tǔ qiāng
còu qiāng
yī qiāng
pái qiāng
xiōng qiāng
jīng qiāng
kū qiāng
yì qiāng
zuò qiāng
kǒu qiāng
kūn qiāng
shǐ qiāng
zéi qiāng
qín qiāng
mǎn qiāng
jiē qiāng
kāi qiāng
yóu qiāng
kū qiāng
huī qiāng
chuī qiāng
chǐ qiāng
dā qiāng
qiáo qiāng
xǐng qiāng
guān qiāng
shēng qiāng
lú qiāng
qū qiāng
kōng qiāng
tuō qiāng
ná qiāng
zuò qiāng
nào qiāng
shàng qiāng
qǔ qiāng
dā qiāng
cí qiāng
nèi qiāng
huā qiāng
⒈ 挖空的腹腔。
引宋梅尧臣《金陵怀古》诗:“谁知荒凉城,空存如刳腔。”
刳kū(动)从中间破开再挖洞。
腔读音:qiāng腔qiāng(1)(名)(~儿)动物身体中空的部分:~肠|口~|鼻~|胸~|腹~|满~热血|炉~儿。(2)(名)(~儿)话:开~|答~。(3)(名)(~儿)乐曲的调子:高~|花~|昆~|唱~。(4)(名)(~儿)说话的腔调:装~|拿~|南~北调|油~滑调。