jīng jù
jīng shī
jīng yǐn
jīng huà
jīng yàng
jīng fú
jīng zhì
jīng jǐng
jīng guó
jīng zhōng
jīng diàn
jīng yù
jīng guān
jīng zhǐ
jīng xuē
jīng shì
jīng fǔ
jīng bào
jīng tǐng
jīng guān
jīng zhì
jīng chá
jīng lǐ
jīng jīng
jīng táng
jīng yǔ
jīng jú
jīng luò
jīng cháo
jīng dǐ
jīng huā
jīng zhǒng
jīng qūn
jīng shī
jīng yùn
jīng quē
jīng yǔ
jīng píng
jīng cài
jīng zhōu
jīng zhèn
jīng xiǎng
jīng cāng
jīng zhài
jīng dǐ
jīng zǎo
jīng zú
jīng tái
jīng zhí
jīng dū
jīng yuán
jīng shěng
jīng fāng
jīng qīng
jīng xì
jīng běn
jīng chéng
jīng qiāng
jīng gē
jīng fǔ
jīng cáo
jīng shì
jīng mù
jīng kòng
jīng gāi
jīng yú
jīng chǔ
jīng wéi
jīng zhí
jīng jiāng
jīng guān
jīng mén
jīng xiāng
jīng líng
jīng zhào
jīng xiàn
jīng qiū
jīng luò
jīng xué
jīng qí
jīng huá
jīng hú
jīng mà
jīng bái
jīng niǎn
jīng pài
jīng jī
jīng kǒu
jīng yì
jīng gǔ
jīng qián
jīng yuàn
jīng chén
jīng xià
shǐ qiāng
tuō qiāng
gāo qiāng
pén qiāng
bāng qiāng
dā qiāng
fù qiāng
zhuāng qiāng
nǎi qiāng
xíng qiāng
kū qiāng
huā qiāng
jīng qiāng
shàng qiāng
chàng qiāng
kū qiāng
xǐng qiāng
jǐ qiāng
qín qiāng
kūn qiāng
nào qiāng
guān qiāng
tǐ qiāng
kōng qiāng
qiáo qiāng
huáng qiāng
fān qiāng
zuò qiāng
kū qiāng
zuò qiāng
lú qiāng
tǔ qiāng
cí qiāng
qǔ qiāng
còu qiāng
yì qiāng
mǎn qiāng
pái qiāng
tuō qiāng
zéi qiāng
pāo qiāng
pín qiāng
jiē qiāng
chuī qiāng
qū qiāng
kāi qiāng
qián qiāng
guò qiāng
chǐ qiāng
yóu qiāng
huī qiāng
kǒu qiāng
lǎo qiāng
dā qiāng
yī qiāng
nèi qiāng
ná qiāng
bí qiāng
shēng qiāng
xiōng qiāng
diào qiāng
京腔jīngqiāng
(1) 清代北京盛行戏曲的音调。即京戏的唱腔;又泛指北京话。旧指北京语音
英Beijing accent⒈ 清代戏曲剧种。 明末清初弋阳腔流传到北京后,与当地语言相结合而形成。 乾隆以后逐渐衰落。
⒉ 指北京语音。
引《儿女英雄传》第三四回:“他撇着京腔笑道:‘老爷的本领儿,我都佩服。’”
鲁迅《而已集·谈所谓“大内档案”》:“YT 是一个旗人,京腔说得极漂亮,文字从来不谈的。”
旧称北平话为「京腔」。
京jīng(1)(名)首都:~城|~师。(2)(名)指我国首都北京:~剧。(3)(名)(Jīnɡ)姓。
腔读音:qiāng腔qiāng(1)(名)(~儿)动物身体中空的部分:~肠|口~|鼻~|胸~|腹~|满~热血|炉~儿。(2)(名)(~儿)话:开~|答~。(3)(名)(~儿)乐曲的调子:高~|花~|昆~|唱~。(4)(名)(~儿)说话的腔调:装~|拿~|南~北调|油~滑调。