yān bìng
yān nì
yān yóu
yān hòu
yān hé
yān mào
yān rì
yān mò
yān qià
yān shù
yān míng
yān jìn
yān qián
yān gé
yān huáng
yān bó
yān huì
yān xīn
yān tì
yān liú
yān jiǔ
yān jué
yān huá
yān yǎ
yān guǎng
yān qū
yān rǎn
yān huí
yān gù
yān xì
yān yān
yān huǎn
yān chán
yān guàn
yān jiǔ
yān kuàng
yān jì
yān guàn
yān yí
yān jiān
yān jìn
yān chí
yān xún
yān lún
yān suì
yān tōng
yān jiàn
yān yùn
yān rùn
yān chōng
yān sī
yān zhì
yān yù
yān jī
yān zán
yān dǔ
yān mò
yān fèi
yān liàn
yān tì
yān yī
yān hū
yān jī
yān yuè
yān shí
yān xiáng
yān dì
yān miè
yān gāi
yān mù
yān zhì
yān jiā
yān bó
yān xiáng
yān kùn
yān guǐ
yān cuì
yān jì
yān zì
yān wán
yān bèi
yān zhōng
yān jiǎn
yān nián
yān yù
yān huái
yān dùn
⒈ 亦作“淹回”。俳徊;逗留。常指有才德而屈居下位。
引唐郑处诲《明皇杂录》卷上:“暄话于所亲,尚嘆己之淹徊,而谓珣迁改疾速。”
宋苏舜钦《送杜密学赴并州》诗:“倚注宸襟切,淹回物论喧。”
宋叶适《送白酆还蜀》诗:“前岁淹徊下巴峡,今年憔悴出京城。”
明宋濂《元故乐清县男林府君墓铭》:“有若府君材信美矣,乃使之淹回下列,无以吐其胸中所藴。”
淹(1)(动)淹没;沉没;大水漫过:~死。(2)(动)汗液等浸渍皮肤使感到痛或痒:胳肢窝~得难受。(3)(形)〈书〉广:~博。(4)(形)〈书〉久;迟延:~留。
徊读音:huái徊huái见〔徘徊〕。