zhēng de
zhēng lùn
zhēng zǐ
zhēng lì
zhēng qì
zhēng xiāng
zhēng jiàn
zhēng kǒu
zhēng dù
zhēng nián
zhēng zhì
zhēng dào
zhēng zhàn
zhēng mén
zhēng xiàng
zhēng chén
zhēng qiǎng
zhēng fèn
zhēng liè
zhēng fù
zhēng lùn
zhēng dì
zhēng dòu
zhēng lù
zhēng chí
zhēng quán
zhēng míng
zhēng néng
zhēng qiáng
zhēng qiú
zhēng xióng
zhēng biàn
zhēng duó
zhēng qí
zhēng zhí
zhēng náo
zhēng pèi
zhēng chí
zhēng qíng
zhēng tuān
zhēng qí
zhēng tóu
zhēng kàng
zhēng bà
zhēng chóu
zhēng chǎo
zhēng xí
zhēng héng
zhēng yǒu
zhēng chūn
zhēng míng
zhēng kě
zhēng xiān
zhēng shè
zhēng liǎn
zhēng guāng
zhēng yì
zhēng jìng
zhēng bù
zhēng rěn
zhēng jìn
zhēng shèng
zhēng zhī
zhēng shèng
zhēng gòu
zhēng qǔ
zhēng sù
zhēng fēng
zhēng tú
zhēng yàn
zhēng sǐ
zhēng gòu
zhēng rú
zhēng jìng
zhēng biàn
zhēng biàn
zhēng nài
zhēng nài
zhēng duān
zhēng chà
zhēng yán
zhēng biāo
zhēng jiāo
zhēng huí
zhēng liú
zhēng yíng
zhēng lǐ
zhēng fēng
zhēng zhǎng
zhēng pì
zhēng zhí
zhēng gōng
zhēng lì
zhēng guó
zhēng duó
zhēng qū
yú bà
shēng bà
xiù bà
qǐ bà
xiāng bà
lù bà
qiáng bà
shuǐ bà
dìng bà
xué bà
piān bà
è bà
wǔ bà
èr bà
kuāng bà
sǐ bà
yā bà
wú bà
héng bà
huà bà
zhēng bà
mài bà
jí bà
diàn bà
jiāo bà
bān bà
hú bà
bō bà
tān bà
dù bà
wáng bà
shì bà
chēng bà
fǎn bà
háo bà
yú bà
dú bà
fēng bà
zá bà
争霸,(好工具.)争雄zhēngbà,zhēngxióng
(1) 争夺霸权
英contend for hegemony(2) 争夺霸主
英scramble for supremacy⒈ 亦作“争伯”。争当霸主;争占首位。
引唐白行简《李娃传》:“当礱淬利器,以求再捷,方可以连衡多士,争霸羣英。”
宋刘克庄《挽方孚若寺丞》诗之一:“诗里得朋卿与我,酒边争霸世无人。”
明刘基《春秋明经·公会晋侯及吴子于黄池》:“岂意夫胜齐伐鲁之后,復驾晋而争伯。”
甘力《第一次世界大战前大国在巴尔干的争霸》:“从十九世纪七十年代到二十世纪初,在欧洲形成了几个大国争霸的复杂局面。”
争取霸权。
如:「超级强国都想争霸世界。」
争zhēng(1)本义:(动)争夺;力求得到或达到:(动)争夺;力求得到或达到(2)(动)争执、争论:~吵|~端|~论|~议|~长论短。争zhēng(副)怎么(多见于诗、词、曲):~知|~奈|~忍。
霸读音:bà霸bà(1)(名)古代诸侯联盟的首领:春秋五~。(2)(名)强横无理、依仗权势压迫人民的人:恶~。(3)(名)指实行霸权主义的国家:反帝反~。(4)(动)霸占:军阀各~一方。(5)姓。