wáng zhǐ
wáng fǔ
wáng gōng
wáng xià
wáng fēi
wáng chén
wáng hé
wáng dào
wáng dé
wáng fū
wáng guǐ
wáng qiáo
wáng zhǔ
wáng jìng
wáng shì
wáng zú
wáng qīn
wáng zhì
wáng bái
wáng mèi
wáng zuǒ
wáng bǐng
wáng huà
wáng méi
wáng shé
wáng huà
wáng dū
wáng chéng
wáng mǎ
wáng fù
wáng tǐ
wáng pái
wáng wèi
wáng líng
wáng chéng
wáng jū
wáng pú
wáng tián
wáng jiǎn
wáng fǎ
wáng shì
wáng tán
wáng suì
wáng zhān
wáng huī
wáng lún
wáng qiú
wáng jìn
wáng bān
wáng hè
wáng lǚ
wáng gòng
wáng ní
wáng zī
wáng zhuāng
wáng bà
wáng zǎi
wáng lǐ
wáng jiāng
wáng jī
wáng hòu
wáng shí
wáng yǔ
wáng bǐ
wáng liáng
wáng yú
wáng jū
wáng mén
wáng fù
wáng tǒng
wáng qì
wáng zǐ
wáng jí
wáng zhě
wáng nǚ
wáng liáo
wáng mèng
wáng jī
wáng fēng
wáng bào
wáng zhuó
wáng jūn
wáng jī
wáng tǔ
wáng cháng
wáng gū
wáng yáng
wáng yè
wáng liú
wáng jié
wáng chú
wáng dǐng
wáng yán
wáng jū
wáng fù
wáng bā
wáng wéi
wáng xiū
wáng zú
wáng kuí
wáng lù
wáng yú
wáng zàn
wáng shè
wáng liè
wáng chǔ
wáng fàn
wáng zhī
wáng chūn
wáng hóu
wáng gōng
wáng jiū
wáng mǔ
wáng suǒ
wáng guān
wáng fǔ
wáng míng
wáng xīng
wáng gōng
wáng fēng
wáng guó
wáng zhì
wáng ěr
wáng yán
wáng lǎo
wáng fù
wáng bīng
wáng tái
wáng jiào
wáng qí
wáng miàn
wáng shī
wáng bó
wáng shù
wáng dù
wáng bīn
wáng xiàng
wáng xiè
wáng jīng
wáng lián
wáng qiáo
wáng fǔ
wáng guā
wáng liáng
wáng gōng
wáng shì
wáng lì
wáng rén
wáng jīng
wáng diǎn
wáng fāng
wáng yáo
wáng lǐ
wáng yǒu
wáng kài
wáng cháo
wáng sūn
wáng tíng
wáng chē
wáng jiā
wú bà
jiāo bà
chēng bà
hú bà
dìng bà
tān bà
shēng bà
jí bà
yú bà
yā bà
piān bà
wǔ bà
kuāng bà
è bà
shì bà
yú bà
bān bà
héng bà
xué bà
dù bà
shuǐ bà
wáng bà
lù bà
diàn bà
xiù bà
èr bà
bō bà
fǎn bà
xiāng bà
mài bà
háo bà
dú bà
huà bà
zá bà
qiáng bà
fēng bà
qǐ bà
sǐ bà
zhēng bà
王霸wángbà
(1) 王:春秋时周天子为各诸侯国之共主,称王。霸:诸侯国中的盟主,称“[.好工具]霸”。比喻用正义和权力来统治
英rule by justice and rule by force⒈ 王业与霸业。
引语本《孟子·滕文公下》:“大则以王,小则以霸。”
《荀子·王制》:“王霸安存,危殆灭亡。”
南朝宋刘义庆《世说新语·品藻》:“论王霸之餘策,览倚仗之要害,吾似有一日之长。”
⒉ 指能成就王霸之业的人。
引《三国志·魏志·陈矫传》:“雄姿杰出,有王霸之略,吾敬刘玄德。”
宋王谠《唐语林·品藻》:“二贤当为王霸佐命。”
⒊ 王道与霸道。
引宋叶适《兵部尚书蔡公墓志铭》:“忽语吾:‘道一尔,奚皇帝王霸之云!’”
清姚鼐《漫咏》之一:“王霸杂用之, 叔孙为圣人。”
王道与霸道。语本《孟子.公孙丑上》:「以力假仁者霸,霸必有大国。以德行仁者王,王不待大。」后泛指登基为帝,统治天下。南朝梁.刘勰《文心雕龙.史传》:「使一代之制,共日月而长存,王霸之迹,并天地而久大。」《三国演义.第二○回》:「今明公威名日盛,何不乘此时行王霸之事?」
1. 古代一国君主的称号,现代有些国家仍用这种称号:王国。王法。公子王孙。王朝(cháo )。
2. 中国古代皇帝以下的最高爵位:王公。王侯。
3. 一族或一类中的首领:山大王。蜂王。王牌(桥牌中最大的牌;喻最有力的人物或手段)。
4. 大:王父(祖父)。王母(祖母)。
5. 姓。
霸读音:bà霸bà(1)(名)古代诸侯联盟的首领:春秋五~。(2)(名)强横无理、依仗权势压迫人民的人:恶~。(3)(名)指实行霸权主义的国家:反帝反~。(4)(动)霸占:军阀各~一方。(5)姓。