fēng mó
fēng líng
fēng pō
fēng lùn
fēng shuǐ
fēng gài
fēng huà
fēng hán
fēng hú
fēng huá
fēng jì
fēng qiáng
fēng yǔ
fēng yùn
fēng shàn
fēng xiāng
fēng huā
fēng zhuì
fēng cān
fēng lǐ
fēng yù
fēng zhì
fēng liàng
fēng duì
fēng xíng
fēng bàng
fēng tuán
fēng chuán
fēng kē
fēng wèn
fēng lì
fēng shēng
fēng bìng
fēng yǔ
fēng yún
fēng lú
fēng jí
fēng xuàn
fēng shēng
fēng zé
fēng jì
fēng hàn
fēng huì
fēng yí
fēng léi
fēng qiú
fēng yáo
fēng qū
fēng yī
fēng chuí
fēng suō
fēng shù
fēng diān
fēng liè
fēng wéi
fēng zhú
fēng yán
fēng biāo
fēng tuán
fēng xīng
fēng zhàng
fēng fān
fēng féng
fēng chuán
fēng chá
fēng lú
fēng hòu
fēng yùn
fēng xué
fēng láng
fēng chí
fēng rǎng
fēng fù
fēng mèi
fēng róng
fēng zhēng
fēng lòu
fēng zhèng
fēng shǎ
fēng jiāo
fēng shī
fēng zuān
fēng xián
fēng mí
fēng gàn
fēng wén
fēng shū
fēng zhī
fēng jì
fēng xìng
fēng tíng
fēng xiàn
fēng ài
fēng ōu
fēng xiè
fēng shū
fēng yā
fēng yù
fēng diàn
fēng yǐng
fēng píng
fēng niǎo
fēng huáng
fēng xíng
fēng liáng
fēng qíng
fēng fèi
fēng sāo
fēng tuó
fēng dòng
fēng tái
fēng tīng
fēng pèi
fēng wén
fēng xùn
fēng líng
fēng jiào
fēng lǜ
fēng shén
fēng mào
fēng yì
fēng cóng
fēng lián
fēng bù
fēng tà
fēng yǎ
fēng tāi
fēng kǒu
fēng fàn
fēng tiáo
fēng náng
fēng máo
fēng chén
fēng hù
fēng mài
fēng shī
fēng zhào
fēng qǐ
fēng sú
fēng jìng
fēng sì
fēng mán
fēng yì
fēng cuì
fēng gài
fēng yǒu
fēng yùn
fēng huǎn
fēng bó
fēng lài
fēng bēn
fēng shuāng
fēng sù
fēng lài
fēng qí
fēng quàn
fēng qī
fēng tāo
fēng jiàn
fēng gǎo
fēng yuè
fēng gàn
fēng wù
fēng lí
fēng zāi
fēng mào
fēng làng
fēng shí
fēng niú
fēng gěng
fēng yù
fēng zī
fēng shì
fēng mù
fēng jǐng
fēng zhì
fēng bào
fēng cháng
fēng lún
fēng dié
fēng sǎo
fēng lián
fēng yù
fēng piáo
fēng cù
fēng yàn
fēng mù
fēng xuān
fēng biāo
fēng fān
fēng fā
fēng jǔ
fēng tài
fēng qín
fēng xī
fēng jīng
fēng xiǎn
fēng jiǎo
fēng yān
风骚fēngsāo
(1) 风指《诗经》.里的《国风》,骚指屈原所作的《离骚》,后代用来泛称文学
例江山代有才人出,各领风骚数百年。——赵翼《论诗》英literary excellence(2) 指妇女举止轻佻放荡
英coquettish(3) 形容女子秀丽、俊俏
例体态风骚英beautiful风,《诗经》〈国风〉。骚,《楚辞》〈离骚〉。风骚指诗文之事。
吹。 【组词】:春风风人、有寒疾不可以风
騷读音:sāo1.刷馬。
2.指用手撓。
3.騷擾;動亂。
4.憂愁。
5.詩體的一種。即楚辭體。
6.專指《離騷》。
7.泛指詩文。參見“騷文”、“騷壇”。
8.淫蕩。
9.指雄性的牲畜。參見“騷牛”、“騷馬”。
10.舊時兒童取羊後脛膝輪骨決勝負的用語。
11.通“臊”。腥臭。
12.通“瘙”。癢。