tiāo yǎn
tiāo yǐn
tiāo cuō
tiāo chū
tiǎo xìn
tiāo xuè
tiāo fàn
tiǎo míng
tiǎo suō
tiāo ěr
tiāo tà
tiǎo dòu
tiāo zi
tiāo cài
tiāo jiǎn
tiāo xuǎn
tiǎo dēng
tiāo chì
tiāo zuǐ
tiāo sàn
tiāo dòu
tiāo jiǎn
tiāo yú
tiāo yà
tiāo fā
tiǎo yá
tiāo jùn
tiāo shēng
tiāo mài
tiāo fū
tiāo jiǎo
tiāo kāi
tiāo zhāo
tiāo zhuì
tiāo cì
tiāo wěi
tiāo jī
tiāo zhòng
tiǎo tóu
tiāo ti
tiāo dì
tiāo xiá
tiǎo zhàn
tiāo tī
tiāo quē
tiāo dàn
tiāo lǐ
tiǎo bō
tiāo qǔ
tiāo wān
tiāo jué
tiāo xīn
tiāo dòng
tiāo bīng
tiāo pàn
tiāo cáo
tiāo fǎn
tiāo shuǐ
tiāo shā
tiāo shì
tiāo qíng
tiāo cuò
tiāo bǔ
tiāo pí
tiāo dá
tiāo jīng
tiǎo nòng
⒈ 书写的一种笔法。
引清钱泳《履园丛话·书学·隶书》:“唐人隶书……同是一种戈法,一种面貌,既不通《説文》,则别体杂出,而有意圭角,擅用挑踢与汉人迥殊。”
⒉ 挑选。
引元秦简夫《东堂老》第一折:“你抛撇了这丑妇家中宝,挑踢着美女家生哨。”
1. 扁担等两头挂着东西,用肩担着:挑土。挑夫(旧时以给人挑货物行李为业的人)。
2. 挑的东西:挑担。
3. 挖取:挑荠菜。
4. 量词,用于成挑儿的东西:一挑儿白菜。
5. 选,拣:挑选。挑拣。挑剔。挑肥拣瘦。
6. 古同“佻”,佻达。
踢读音:tī踢tī(动)抬起腿用脚撞击:~球|~飞。