tiāo tà
tiāo cáo
tiāo cài
tiǎo tóu
tiāo dàn
tiāo jùn
tiāo qǔ
tiāo jiǎn
tiāo fǎn
tiāo jiǎn
tiāo zhòng
tiāo quē
tiāo sàn
tiāo xuè
tiāo tī
tiāo wān
tiāo pí
tiāo xiá
tiāo bīng
tiāo ěr
tiǎo dēng
tiāo mài
tiāo kāi
tiāo zi
tiǎo yá
tiāo dòng
tiāo jī
tiāo xīn
tiāo lǐ
tiāo shuǐ
tiāo fū
tiāo bǔ
tiǎo zhàn
tiāo jiǎo
tiāo fā
tiǎo xìn
tiāo shā
tiāo yǐn
tiāo chì
tiāo chū
tiāo ti
tiāo yǎn
tiǎo suō
tiāo cuò
tiāo fàn
tiāo dì
tiāo wěi
tiāo qíng
tiāo cuō
tiāo jué
tiāo dá
tiǎo nòng
tiāo yú
tiāo yà
tiāo jīng
tiāo shēng
tiǎo míng
tiāo xuǎn
tiāo zhuì
tiǎo bō
tiǎo dòu
tiāo zuǐ
tiāo cì
tiāo shì
tiāo pàn
tiāo zhāo
tiāo dòu
⒈ 亦作“挑斗”。撩拨;逗引。
引金董解元《西厢记诸宫调》卷四:“瑶琴是你抚咱,夜间曾挑鬭奴。”
《西游记》第六十回:“大圣见他这等酣然,暗自留心,挑鬭道:‘夫人,真扇子你收在哪里?早晚仔细。’”
《警世通言·俞仲举题诗遇上皇》:“且説相如久闻得文君小姐貌美聪慧,甚知音律,也有心去挑逗他。”
草明《乘风破浪》五:“他对她的种种暗示和挑逗,只是采取了欣赏的态度,并无反应。”
招惹、调戏。《警世通言.卷六.俞仲举题诗遇上皇》:「话中且说相如久闻得文君小姐貌美聪慧,甚知音律,也有心去挑逗他。」也作「挑斗」。
1. 用竿子棍棒等的一头举起或支起:挑起帘子。
2. 用条状物或有尖的东西拨开或弄出来:挑打。
3. 拨弄,引动:挑拨。挑动。挑头。
逗读音:dòu逗dòu(1)(动)引逗:~孩子。(2)(动)招引:这小孩真~人喜欢。(3)(动)停留:~留。