pǔ zhòng
pǔ zhuō
pǔ zhì
pò xiāo
pǔ nuò
pǔ shū
pǔ jiǎn
pǔ yǎ
pǔ jǐn
pǔ chì
pǔ sè
pǔ hòu
pǔ chún
pǔ shì
pǔ sù
pǔ mào
pǔ lì
pǔ bǐ
pǔ lǔ
pǔ wò
piáo shàn
pǔ chún
pǔ mǎ
pǔ xiù
pǔ zhì
pǔ hún
pǔ cí
pǔ lián
pǔ yī
pǔ chuán
pǔ sàn
piáo jué
pǔ zhuó
pò zhōng
pǔ jī
pǔ liè
pǔ rén
pǔ liàn
pǔ lüè
pǔ chuán
pǔ sù
pǔ sù
pǔ dùn
pǔ ái
pǔ cuì
pǔ gàng
pǔ hàn
pǔ sù
pǔ dàn
pǔ rú
pǔ jié
pǔ chéng
pǔ jìng
pǔ yǒng
pǔ jiǎn
pǔ gěng
pǔ yú
pǔ sài
pǔ zhí
pǔ shí
pǔ què
pǔ fù
pǔ yuǎn
pǔ gǔ
pǔ nè
pǔ zhuó
pǔ xīn
pǔ xiāo
pǔ lòu
pǔ sù
1.亦作"朴"。亦作"朴遬"。 2.丛木﹑小树。 3.喻浅陋﹑平庸。亦用为谦词。 4.蓬勃茂盛貌。 5.犹朴素。
⒈ 亦作“朴遫”。 丛木、小树。
引《诗·召南·野有死麕》:“林有朴樕,野有死鹿。”
毛传:“朴樕,小木也。”
唐刘禹锡《琴曲歌辞·习鸢操》:“朴樕危巢向暮时,毰毸饱腹蹲枯枝。”
明何景明《栖凤亭》诗:“忆昨路经岭徼来,佳植全稀多朴遬。”
⒉ 喻浅陋、平庸。亦用为谦词。
引唐杜牧《贺平党项表》:“臣僻左小郡,朴樕散材,空过流年,徒生圣代。”
章炳麟《秦献记》:“青臣朴樕,不足齿。”
⒊ 蓬勃茂盛貌。
引宋朱弁《曲洧旧闻》卷五:“东坡至儋耳,见野花夹道如芍药而小,红鲜可爱,朴樕丛生,土人云‘倒黏子花也’。”
明李时珍《本草纲目·果二·槲实》:“朴樕者,婆娑、蓬然之貌。其树偃蹇,其叶芃芃故也。”
⒋ 犹朴素。
引明高攀龙《家谱·内传》:“高氏自黄巖公以前,朴遬农家,不习文采,殆有传之隐懿乎?”
小木。