jiǎn ào
jiǎn quē
jiǎn è
jiǎn jué
jiǎn kùn
jiǎn è
jiǎn fēn
jiǎn lǘ
jiǎn cái
jiǎn sāi
jiǎn cè
jiǎn yùn
jiǎn xiū
jiǎn yǎn
jiǎn è
jiǎn zhì
jiǎn yè
jiǎn zhī
jiǎn bù
jiǎn cù
jiǎn nè
jiǎn sàn
jiǎn chǎn
jiǎn shì
jiǎn luò
jiǎn bǒ
jiǎn dī
jiǎn chǎn
jiǎn fèi
jiǎn lián
jiǎn zhuō
jiǎn zhì
jiǎn fá
jiǎn juě
jiǎn ài
jiǎn guà
jiǎn kè
jiǎn sè
jiǎn è
jiǎn huá
jiǎn chǎn
jiǎn dùn
jiǎn báo
jiǎn è
jiǎn fàn
jiǎn zè
jiǎn jí
jiǎn yǔ
jiǎn cí
jiǎn qiǎn
jiǎn nán
jiǎn bāo
jiǎn huǎn
jiǎn chuǎn
jiǎn rán
jiǎn bì
jiǎn jiǎn
jiǎn tí
jiǎn wèi
jiǎn xiāng
jiǎn fú
jiǎn ruò
yǎn ào
xiǎn ào
xiào ào
xiá ào
jù ào
dài ào
mài ào
wǔ ào
lěng ào
xiào ào
zhí ào
fàng ào
shàn ào
jù ào
gāng ào
zhǎng ào
shū ào
pǐ ào
duò ào
màn ào
shē ào
biǎn ào
líng ào
gāo ào
jié ào
jiāo ào
bào ào
jù ào
jì ào
líng ào
jiǎn ào
zhí ào
gū ào
wù ào
kuáng ào
bèi ào
jiàn ào
zì ào
juàn ào
jiǎn ào
wán ào
qī ào
chǐ ào
jiāo ào
yū ào
qīng ào
jīn ào
kuā ào
hěn ào
jiǎn ào
dàn ào
⒈ 高傲;傲慢。
引《晋书·石季龙载记上》:“季龙初大悦,及览其表,辞颇蹇傲, 季龙大怒,将斩詵。”
唐胡璩《谭宾录·杜审言》:“杜审言初举进士,恃才蹇傲。”
《隋唐演义》第八一回:“玄宗因他酷妬於梅妃,又见他连日意态蹇傲,心下着实有些不悦。”
蹇jiǎn(1)(形)跛;行走困难:足~。(2)(形)(形)钝;不顺利:~带。(3)(名)指驽马。(4)(名)姓。
傲读音:ào傲ào(形)骄傲:~骨|~气。