qiáo fú
qiáo hù
qiáo méng
qiáo kē
qiáo nǚ
qiáo shì
qiáo pú
qiáo mén
qiáo gǔ
qiáo tóu
qiáo lù
qiáo fù
qiáo hàn
qiáo rén
qiáo cuàn
qiáo yān
qiáo fǔ
qiáo sǒu
qiáo cǎi
qiáo tàn
qiáo jí
qiáo zhēng
qiáo fēng
qiáo mù
qiáo qīng
qiáo xīn
qiáo zǐ
qiáo chē
qiáo tóng
qiáo shù
qiáo shān
qiáo lǚ
qiáo ōu
qiáo fù
qiáo shù
qiáo shí
qiáo kè
qiáo sū
qiáo dí
qiáo tú
qiáo fū
qiáo hǎi
qiáo yǐn
qiáo shè
qiáo mǐ
qiáo jìng
qiáo lóu
qiáo dān
qiáo jìng
qiáo gē
qiáo zhōu
qiáo chú
qiáo jiā
qiáo wēng
qiáo chàng
qiáo yú
tóng cuàn
kuì cuàn
chén cuàn
xī cuàn
xīn cuàn
wū cuàn
zhì cuàn
bǐ cuàn
yì cuàn
zhí cuàn
yān cuàn
qiáo cuàn
chōng cuàn
tóng cuàn
diǎn cuàn
tóng cuàn
sī cuàn
chuī cuàn
yōng cuàn
fēn cuàn
dǎo cuàn
dōng cuàn
zá cuàn
wǎn cuàn
gòng cuàn
yī cuàn
xī cuàn
fā cuàn
chì cuàn
⒈ 打柴做饭。
引《魏书·燕凤传》:“军无輜重樵爨之苦,轻行速捷,因敌取资。”
唐杜甫《落日》诗:“芳菲缘岸圃,樵爨倚滩舟。”
清王韬《香港略论》:“山坡之上,树木鲜少,以供民樵爨,常被斩伐故也。”
⒉ 指烧火做饭的人。
引明周履靖《锦笺记·协奏》:“臣闻古之贤君嘉隐士,遗樵爨,怜戍卒,赐宫媛。”
樵qiáo(1)(名)〈方〉柴。(2)(动)〈书〉打柴:~夫。
爨读音:cuàn1.烧火煮饭:分~。分居异~(旧时指弟兄分家过日子)。
2.灶:执~。
3.姓。