láng xián
láng gān
láng yuán
láng cōng
láng dāng
láng shū
láng shū
láng yá
láng hán
láng huā
láng zhì
láng yá
láng áo
láng huán
láng dāng
láng jí
láng huān
láng huán
láng rán
láng huá
láng láng
láng qiú
láng chēng
láng yé
láng lín
láng sòng
láng shuāng
láng tāng
láng jiǎn
qiū hán
yáo hán
mì hán
lèi hán
zhěn hán
gōng hán
jīn hán
yìn hán
yú hán
yáo hán
chǐ hán
huì hán
qióng hán
fàn hán
láng hán
biàn hán
lái hán
diào hán
fù hán
yín hán
bǎo hán
guǐ hán
yù hán
fǔ hán
diàn hán
biǎo hán
zhōng hán
luán hán
cùn hán
fù hán
hòu hán
shí hán
sù hán
fèng hán
shū hán
yǎn hán
shǒu hán
xiáo hán
guān hán
shī hán
bāo hán
qiān hán
zǒu hán
yáo hán
jù hán
dàn hán
jiàn hán
shī hán
jiāo hán
yín hán
jǐng hán
sī hán
mù hán
hè hán
tóng hán
kōng hán
zhuān hán
fā hán
xī hán
huì hán
cè hán
xìn hán
jiàn hán
chí hán
lóng hán
yàn hán
jiè hán
bèi hán
xiū hán
⒈ 书匣的美称。
引前蜀韦庄《李氏小池亭》诗:“家藏何所宝,清韵满琅函。”
清黄遵宪《己亥杂诗》之八四:“琅函锦篋深韜袭,留付松阴后辈看。”
⒉ 指道书。
引宋晁补之《引驾行·长春》词:“待琅函深讨,芝田高隐去偕老,自别有壶中永日,比人间好。”
金赵秉文《鲁直乌丝襕黄庭》诗:“《太清虚皇玉景经》,琅函琼笈秘始清。”
明杨慎《艺林伐山·仙经》:“琼文、藻笈、琳篆、琅函、皆指道书也。”
清曹寅《游仙诗三十韵》之二九:“诗成便返青天去,遗下琅函第几籤。”
⒊ 犹华翰。
引清顾炎武《答李紫澜》:“春来两接琅函,著作承明,紬书金匱,自不负平生之所学。”
书箱。
1. 〔琅琅〕a.象声词,金石相击声;b.象声词,响亮的读书声,如“书声琅琅”。
2. 〔琅玕〕像珠子的美石。
3. 〔琅玡〕山名,在中国山东省。
函读音:hán1.匣;封套:石~。全书共四~。
2.信件:来~。~授。
3.包容;包含。