láng huán
láng zhì
láng lín
láng xián
láng qiú
láng huā
láng huán
láng jiǎn
láng huān
láng yá
láng tāng
láng yé
láng láng
láng jí
láng cōng
láng áo
láng shū
láng gān
láng yuán
láng hán
láng shuāng
láng dāng
láng chēng
láng rán
láng shū
láng huá
láng sòng
láng dāng
láng yá
xián sòng
hēi sòng
jǔ sòng
fàn sòng
chuán sòng
gē sòng
cū sòng
chéng sòng
xué sòng
gē sòng
gào song
fén sòng
zhù sòng
ò sòng
dú sòng
àn sòng
fù sòng
àn sòng
chāng sòng
luò sòng
chàng sòng
bàng sòng
bèi sòng
bèi sòng
shú sòng
zhuī sòng
zhòu sòng
niàn song
kǒu sòng
huì sòng
ěr sòng
chēng sòng
jì sòng
zhǎn sòng
xí sòng
wén sòng
fěng sòng
ōu sòng
xún sòng
guāng sòng
lǎng sòng
láng sòng
shí sòng
zuò sòng
lǐ sòng
kè sòng
pī sòng
yín sòng
jì sòng
mò sòng
ān sòng
wán sòng
kè sòng
cū sòng
xián sòng
luò sòng
jiǎng sòng
chì sòng
chí sòng
fěng sòng
fù sòng
⒈ 犹朗诵。
引清魏源《圣武记》卷七:“马明心者,归自关外,见西域回经皆琅诵,自谓得真传,遂授徒号新教。”
1. 〔琅琅〕a.象声词,金石相击声;b.象声词,响亮的读书声,如“书声琅琅”。
2. 〔琅玕〕像珠子的美石。
3. 〔琅玡〕山名,在中国山东省。
诵读音:sòng诵sòng(1)(动)本义:读出声音来;念;朗读:读出声音来;念;朗读(2)(动)背诵:记~|过目成~。(3)(动)称述、述说:传~|讽~。