bǎ zhǎng
dǐ zhǎng
tiě zhǎng
bā zhang
fǔ zhǎng
yā zhǎng
zhí zhǎng
mó zhǎng
tōng zhǎng
é zhǎng
dú zhǎng
fǎn zhǎng
líng zhǎng
gǔ zhǎng
zhī zhǎng
yāng zhǎng
jù zhǎng
fǎn zhǎng
xiān zhǎng
jiǎo zhǎng
biàn zhǎng
jī zhǎng
dǐ zhǎng
hé zhǎng
lián zhǎng
zhǐ zhǎng
cuì zhǎng
gū zhǎng
duì zhǎng
zhǔ zhǎng
fēn zhǎng
gǔ zhǎng
diǎn zhǎng
dié zhǎng
dié zhǎng
pí zhǎng
mǎ zhǎng
guǐ zhǎng
qiān zhǎng
fān zhǎng
zhí zhǎng
zhǐ zhǎng
tuò zhǎng
fù zhǎng
jiāo zhǎng
méi zhǎng
xié zhǎng
shì zhǎng
guà zhǎng
fān zhǎng
fǔ zhǎng
quán zhǎng
jù zhǎng
shǒu zhǎng
pāi zhǎng
ní zhǎng
鞅掌yāngzhǎng
(1) 事务繁忙的样子
例军事鞅掌例国事鞅掌(好工具.)英busy⒈ 谓职事纷扰烦忙。
引《诗·小雅·北山》:“或栖迟偃仰,或王事鞅掌。”
毛传:“鞅掌,失容也。”
郑玄笺:“鞅犹何也,掌谓捧之也。负何捧持以趋走,言促遽也。”
孔颖达疏:“传以鞅掌为烦劳之状,故云失容。言事烦鞅掌然,不暇为容仪也,今俗语以职烦为鞅掌,其言出於此传也。故郑以鞅掌为事烦之实,故言鞅犹荷也。”
《旧唐书·王播传》:“播长於吏术,虽案牘鞅掌,剖析如流,黠吏詆欺,无不彰败。”
明梅鼎祚《玉合记·拒间》:“贤劳鞅掌,怕不做鸟尽弓藏。”
鲁迅《书信集·致许寿裳》:“大约国事鞅掌,外出之时居多,所以一时恐不易见。”
⒉ 指勤劳的人。
引《庄子·庚桑楚》:“拥肿之与居,鞅掌之为使。”
王先谦集解:“鞅掌,劳苦奔走之人。”
⒊ 众多。
引《庄子·在宥》:“浮游不知所求,猖狂不知所注。游者鞅掌,以观无妄。”
成玄英疏:“鞅掌,众多也。”
烦劳、忙碌。
1. 古代用马拉车时套在马颈上的皮套子。
掌读音:zhǎng掌zhǎng(1)本义:(动)手心;手掌:(动)手心;手掌(2)(动)用手掌打:~嘴。(3)(动)掌管;掌握:~舵|~权。(4)(名)某些动物的脚掌:熊~|鸭~。(5)(名)马蹄铁。(6)(名)(~儿)钉或缝在鞋底前部、后部的皮子或橡胶:后~儿|钉一块~。(7)(动)〈方〉钉补鞋底:~鞋。(8)(Zhǎnɡ)姓。