dǐng péng
dǐng lèi
dǐng é
dǐng tiān
dǐng jǐng
dǐng xuǎn
dǐng zhì
dǐng gé
dǐng bāo
dǐng gé
dǐng zhēn
dǐng gè
dǐng jìng
dǐng jié
dǐng jiāng
dǐng guāng
dǐng fá
dǐng wàng
dǐng diān
dǐng chóng
dǐng céng
dǐng zhǐ
dǐng yè
dǐng tàng
dǐng mào
dǐng xiàn
dǐng dài
dǐng shǒu
dǐng fēng
dǐng guā
dǐng gān
dǐng zhǒng
dǐng xiàn
dǐng zhàng
dǐng zuǐ
dǐng hào
dǐng dēng
dǐng fēng
dǐng dǎng
dǐng bài
dǐng zhǐ
dǐng gé
dǐng zòu
dǐng mǎ
dǐng jì
dǐng mén
dǐng gāng
dǐng guàn
dǐng jiān
dǐng bǔ
dǐng bǎn
dǐng péng
dǐng tuō
dǐng miǎn
dǐng gǎn
dǐng guì
dǐng zhuāng
dǐng gǔ
dǐng gàng
dǐng gǎng
dǐng pī
dǐng quē
dǐng mìng
dǐng xiāng
dǐng gài
dǐng pán
dǐng fā
dǐng sī
dǐng yín
dǐng nì
dǐng chù
dǐng zhēn
dǐng qiú
dǐng bān
dǐng shǎo
dǐng zhuàng
dǐng mào
dǐng máo
dǐng dài
dǐng sè
dǐng niú
dǐng tì
dǐng gōng
dǐng bó
dǐng qiāng
dǐng diǎn
dǐng guā
dǐng xiāng
dǐng duān
dǐng fèi
dǐng dǐng
dǐng jià
dǐng yá
dǐng duì
dǐng xiè
dǐng tóng
dǐng míng
dǐng zi
dǐng jí
dǐng yào
dǐng bǐ
dǐng yè
dǐng zū
dǐng jiǎo
dǐng zhí
dǐng shù
dǐng huàn
dǐng zhèng
dǐng fó
dǐng shòu
dǐng kàng
dǐng shǒu
dǐng suǒ
dǐng dài
dǐng lǎo
dǐng duō
dǐng bàng
dǐng qī
dǐng sǎng
dǐng xiōng
dǐng lǐ
dǐng zhài
dǐng yān
dǐng zuì
dǐng chéng
dǐng shàng
dǐng liáng
dǐng diān
dǐng tóu
dǐng bù
dǐng chuāng
dǐng shōu
dǐng zhū
dǐng dà
dǐng líng
dǐng shì
dǐng shì
dǐng zhù
dǐng pèng
dǐng zhù
dǐng dā
dǐng xīn
chú gàng
xiāng gàng
dān gàng
fā gàng
tú gàng
mù gàng
biān gàng
zhú gàng
diào gàng
xíng gàng
tà gàng
gǔn gàng
shuāng gàng
jǐn gàng
de gàng
shuāng gàng
àn gàng
qiào gàng
líng gàng
shí gàng
péng gàng
bēng gàng
dǐng gàng
jiào gàng
tái gàng
(好工具.)顶杠dǐnggàng
(1) 争辩;抬杠子;拌嘴
英quarrel(2) 替人受罪
例顶杠受罪英be a scapegoat⒈ 争辩,顶牛。
例如:他脾气坏,老爱跟人顶杠。
⒉ 喻代人承担责任;替罪。
引《何典》第一回:“遂能怀着鬼胎,生出小鬼。将来靠老终身,传宗接代,不怕无鬼顶杠。”
毕方锺涛《千重浪》第三章二:“七队有问题,撤邢福的职好了,儿子犯法,总不能拿老子顶杠吧!”
顶dǐng(1)(名)人体或物体上最高的部分:房~。(2)(动)用头支撑:~缸。(3)(动)从下面拱起:苗把土~起来了。(4)(动)用头撞击:羊~人。(5)(动)抵住:~上门。(6)(动)对面迎着:~头。(7)(动)顶撞:小王~了领导几句。(8)(动)担当;支持:最近太忙;我有点~不住了。(9)(动)顶替:~名儿。(动)指转让或取得企业经营权、房屋租赁权:~出去。(量)用于某些有顶的东西:一~帽子。(副)表示程度高:~喜欢这支歌。(副)同方位词合用;表示方位的极端:~名儿。(动)指转让或取得企业经营权、房屋租赁权
杠读音:gàng,gāng[ gàng ]1. 一种较粗的棍子:杠子。杠杆。
2. 在阅读或批改文字中作标记而画的粗直线。