gāng qiáng
jiān qiáng
qīng qiáng
zhuàng qiáng
ān qiáng
zhòng qiáng
chì qiáng
wài qiáng
bào qiáng
kū qiáng
yáng qiáng
gàn qiáng
yǐ qiáng
dǎng qiáng
wú qiáng
zuǐ qiáng
wǎn qiáng
jìn qiáng
róu qiáng
jīn qiáng
miǎn qiǎng
fēng qiáng
zì qiáng
mù jiàng
jiǎo qiáng
háo qiáng
wán qiáng
cūn qiáng
qū qiáng
dǎng qiáng
zhēng qiáng
héng qiáng
sì qiáng
bù qiáng
miǎn qiǎng
tān qiáng
xián qiáng
jiān qiáng
hěn qiáng
gāo qiáng
chěng qiáng
mǐn qiáng
jué jiàng
hàn qiáng
xiāng qiáng
hù qiáng
huái qiáng
wèi qiáng
tǔ qiáng
féi qiáng
lì qiáng
niù qiáng
quán qiáng
jī qiáng
pì qiáng
chōng qiáng
jiān qiáng
jiàn qiáng
biē qiáng
chěng qiáng
yā qiáng
jīng qiáng
jué jiàng
chāo qiáng
fā qiáng
cuò qiáng
qǐ qiáng
jué qiáng
suǒ qiáng
qiān qiáng
bó qiáng
bì qiáng
yā qiáng
dīng qiáng
fù qiáng
fèn qiáng
bǎo qiáng
zhòng qiáng
yǎng qiáng
yào qiáng
chú qiáng
hǎo qiáng
xiōng qiáng
yú qiáng
wán qiáng
dòu qiáng
huī qiáng
cū qiáng
hěn qiáng
bī qiáng
kuā qiáng
niǎo qiáng
gěng qiáng
zhàn qiáng
lì qiáng
jiǎo qiáng
cū qiáng
zǒu qiáng
xiá qiáng
kàng qiáng
jǐn qiáng
jiā qiáng
shēng qiáng
wēi qiáng
gāng qiáng
kāng qiáng
bié qiáng
chuàng qiáng
qiān qiǎng
zēng qiáng
jué qiáng
liè qiáng
shèng qiáng
zhì qiáng
míng qiáng
bà qiáng
gōng qiáng
míng qiáng
mán qiáng
guì qiáng
xióng qiáng
倔强juéjiàng
(1) 刚强,不屈服
例倔强劲(.好工具)例倔强的脾气英stubborn;unbending;unyielding⒈ 亦作“倔彊”。亦作“倔僵”。亦作“倔犟”。强硬直傲,不屈于人。
引汉桓宽《盐铁论·论功》:“﹝尉佗﹞倔强倨敖,自称老夫。”
晋左思《魏都赋》:“假倔彊而攘臂。”
唐李肇《唐国史补》卷上:“是时刘元佐在大梁,倔强难制。”
宋秦观《清和先生传》:“其倔僵不降者与彊而不释甲者皆为城旦舂。”
清顾炎武《王徵君潢具舟城西同楚二沙门小坐栅洪桥下》诗:“楚虽三户存,其人故倔彊。”
《醒世姻缘传》第九三回:“这吴克肖老实倔僵,向主奉公。”
《红楼梦》第九九回:“薛蟠因伊倔强,将酒照脸泼去。”
曹禺《日出》第四幕:“你这个人太骄傲,太倔强。”
白桦《芳草青青》:“妞妞倔犟地看着少尉。”
王群生《彩色的夜》:“照理说,这同时也该会慑服我的老排长--这位倔犟的副连长了吧。”
强硬不屈。
基本解释:
褒义:(性情)刚强不屈,不轻易屈服:性格~ㄧ他有股~劲儿,也作倔犟。
贬义:倔 :倔 jué 顽强,固执:倔强(jué jiàng )。 古同“崛”,突出。 倔 jué 言语粗直,态度不好:那老头真倔强;
1. 顽强,固执:倔强(jiàng )。
2. 古同“崛”,突出。
强读音:qiáng,qiǎng,jiàng[ jiàng ]1. 固执,强硬不屈:强嘴。倔强。