yóu huǐ
nǎo huǐ
jì huǐ
bèi huǐ
qiè huǐ
qián huǐ
tòng huǐ
jiē huǐ
chàn huǐ
zhé huǐ
jiù huǐ
gǎn huǐ
kuì huǐ
bài huǐ
yí huǐ
fān huǐ
wú huǐ
yǒu huǐ
wù huǐ
jīng huǐ
hòu huǐ
qiān huǐ
huì huǐ
chàn huǐ
kàng huǐ
xián huǐ
cán huǐ
biàn huǐ
qí huǐ
tōng huǐ
gǎi huǐ
zāi huǐ
bēi huǐ
kuì huǐ
huáng huǐ
xùn huǐ
jiù huǐ
shāng huǐ
shǒu huǐ
fān huǐ
tuì huǐ
bèi huǐ
chèn huǐ
tàn huǐ
fǎn huǐ
fǎn huǐ
zuì huǐ
zhòng huǐ
zé huǐ
mǐn huǐ
bù huǐ
zhuī huǐ
cī huǐ
qiān huǐ
hòu huǐ
quān huǐ
zhēn huǐ
hàn huǐ
hèn huǐ
shī huǐ
dào huǐ
ào huǐ
yú huǐ
guò huǐ
yuàn huǐ
guǎ huǐ
懊悔àohuǐ
(1) 人的思想转变后,就某些缺点或错误感到后悔
例心中从没有懊悔英repentance⒈ 因过错而自恨。
引宋杨万里《明发康郎山下亭午过湖入港小泊棠阴砦回望豫章西山慨然感兴》诗:“不得一揖别,懊悔庸可追。”
《醒世恒言·卖油郎独占花魁》:“九妈见了这锭大银,已自不忍释手,又恐怕他一时高兴,日后没了本钱,心中懊悔,也要儘他一句纔好。”
清李渔《意中缘·拒妁》:“若只管悠悠忽忽,度将过去,只怕这有限的春光,顺风儿吹得过去,逆风儿吹不转来,那时节休懊悔也。”
冯德英《苦菜花》第三章:“这女人倒没有懊悔自己行为的意思,只是觉得不该被人发觉,从而破坏了他们的幸福。”
悔恨。