bō nòng
bō gōng
bō mó
bō zhuǎn
bō léng
bō chū
bō fā
bō fán
bō jiàng
bō lǐ
bō zhì
bō bēi
bō bō
bō chù
bō hào
bō rǒng
bō luò
bō lú
bō chuán
bō là
bō fáng
bō juàn
bō duì
bō kuǎn
bō qiǎn
bō jiǎo
bō diào
bō qù
bō tǎ
bō chē
bō gōng
bō gǔ
bō qì
bō liè
bō miè
bō dǎ
bō fù
bō píng
bō fēng
bō shā
bō tóu
bō qí
bō mò
bō la
bō sǔn
bō jiě
bō hàn
bō ruǎn
bō huàn
bō mèn
bō pù
bō kāi
bō lì
bō zi
bō zhú
bō tī
bō shuǎi
bō máng
bō màn
bō là
bō qì
bō shí
bō juān
bō pēi
bō zhèng
bō zuǐ
bō lǎ
bō làng
bō dòng
bō luàn
bō fán
bō huǒ
táo shā
héng shā
nuò shā
píng shā
qiān shā
huáng shā
zhā shā
cán shā
sǎn shā
bō shā
huó shā
gù shā
xī shā
liáng shā
tài shā
zǎn shā
zhà shā
fēng shā
dān shā
hú shā
piāo shā
jiā shā
zhā shā
chén shā
zuàn shā
wǔ shā
qū shā
liú shā
nào shā
chén shā
mó shā
liáng shā
xīng shā
huà shā
ní shā
liè shā
lóng shā
zhǎng shā
hé shā
bā shā
zhū shā
sù shā
ōu shā
zhī shā
huá shā
chóng shā
má shā
tīng shā
zhà shā
huī shā
yáng shā
mó shā
qì shā
zhà shā
náng shā
qíng shā
dèng shā
chuī shā
hóng shā
pī shā
māo shā
bā shā
pá shā
dòu shā
huái shā
cháng shā
mǎ shā
pí shā
bái shā
qīng shā
jiā shā
dèng shā
zhāo shā
cǔn shā
yín shā
tuán shā
hè shā
jù shā
jù shā
qióng shā
màn shā
zhā shā
àn shā
lú shā
zhòng shā
jīn shā
jīng shā
shì shā
bì shā
jiāng shā
miàn shā
chōu shā
gōng shā
fěn shā
jiè shā
fēn shā
míng shā
hán shā
cūn shā
jī shā
hán shā
lí shā
⒈ 顶开泥沙。
引宋范成大《从宗伟乞冬笋山药》诗:“竹坞拨沙犀顶鋭,药畦粘土玉肌丰。”
⒉ 旧时堪舆家谓卜断墓穴吉凶之事。《宋史·艺文志五》著录有魏文卿《拨沙经》一卷。
引宋陈师道《后山谈丛》卷十九:“闽越黄拨沙善视墓,画地为围,即知休咎,故号‘拨沙’。”
拨bō(1)(动)手脚或棍棒等横着用力;使东西移动:~门。(2)(动)分出一部分发给;调配:~粮|~款。(3)(动)掉转:~转马头。(4)(~子、~儿)(量)用于人的分组;伙:轮~儿休息。
沙读音:shā,shà[ shā ]1. 非常细碎的石粒:沙子。沙石。风沙。沙尘。沙砾(沙和碎石块)。沙漠。沙丘。沙滩。沙洲(江河里由泥沙淤积成的陆地)。沙暴。沙浴。沙疗。沙鸥(文学上指栖息岸边沙地的鸥一类的水鸟)。
2. 像沙的东西:沙糖。豆沙。沙瓤。
3. 声音不清脆不响亮:沙哑。
4. 姓。