kàng jīng
kàng chén
kàng lì
kàng dòu
kàng shēn
kàng léng
kàng jǐng
kàng làng
kàng duó
kàng shēng
kàng gāo
kàng xíng
kàng jī
kàng liáng
kàng tǐ
kàng biàn
kàng cí
kàng pò
kàng jí
kàng mài
kàng lùn
kàng xìng
kàng qíng
kàng dá
kàng yuán
kàng hūn
kàng yù
kàng yì
kàng bào
kàng lǐ
kàng xiǎng
kàng cí
kàng shuì
kàng zhí
kàng nǐ
kàng zhàn
kàng jìn
kàng shǒu
kàng jīng
kàng shū
kàng jiǎo
kàng fàn
kàng zū
kàng yù
kàng wán
kàng gǔ
kàng zhāng
kàng dí
kàng yǐn
kàng shǒu
kàng wéi
kàng biǎo
kàng liè
kàng yán
kàng zhì
kàng yì
kàng kuàng
kàng huái
kàng sù
kàng rán
kàng qīn
kàng jù
kàng zhuāng
kàng zhèn
kàng shì
kàng yáng
kàng fèn
kàng mìng
kàng nì
kàng lào
kàng měi
kàng xí
kàng shé
kàng zú
kàng ǒu
kàng lì
kàng huó
kàng héng
kàng yīn
kàng jié
kàng cè
kàng jì
kàng duì
kàng shǔ
kàng méi
kàng yán
kàng mù
kàng lǎng
kàng zhēng
kàng zhèng
kàng bīng
kàng yìng
kàng héng
kàng dīng
kàng ái
kàng shuǐ
kàng jiǎo
kàng yào
kàng diàn
kàng hàn
kàng yì
kàng zāi
kàng juān
kàng sǒng
kàng zhì
kàng fú
kàng xīn
kàng jué
kàng zhuì
kàng fèn
kàng zāng
kàng hóu
kàng yuè
kuì zhuì
ěr zhuì
diāo zhuì
shī zhuì
diào zhuì
yīn zhuì
pái zhuì
piāo zhuì
mǐn zhuì
zhú zhuì
yān zhuì
bù zhuì
qì zhuì
fèi zhuì
duò zhuì
diǎn zhuì
léi zhuì
tuí zhuì
jiāng zhuì
pò zhuì
qīng zhuì
bēng zhuì
kàng zhuì
dàng zhuì
shàn zhuì
líng zhuì
yǔn zhuì
fù zhuì
bó zhuì
diān zhuì
tuí zhuì
piān zhuì
héng zhuì
diē zhuì
yí zhuì
piāo zhuì
huāng zhuì
xià zhuì
yù zhuì
huī zhuì
mí zhuì
wěi zhuì
tiǎn zhuì
chí zhuì
yǔn zhuì
lún zhuì
kuàng zhuì
zhé zhuì
diāo zhuì
指音调的高低清浊。语出《礼记•乐记》:“故歌者上如抗,下如队。”
支撑;重叠。
⒈ 队,后作“坠”。
引语出《礼记·乐记》:“故歌者上如抗,下如队。”
孙希旦集解引方悫曰:“抗,言声之发扬;队,言声之重浊。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·章句》:“歌声靡曼,而有抗坠之节也。”
唐段安节《乐府杂录·歌》:“善歌者必先调其气,氤氲自脐间出,至喉乃噫其词,即分抗坠之音。既得其术,即可致遏云响谷之妙也。”
清赵翼《题<杜诗双声迭韵谱>》诗:“抑扬抗坠间,妙有自然节。”
抗kàng(1)(动)抵抗;抵挡:顽~|抵~|~日战争。(2)(动)拒绝;抗拒:~命|~租。(3)(动)对等:~衡|分庭~礼。
坠读音:zhuì坠(1)(动)〈书〉落:~马|~落|~地。(2)(动)(沉重的东西)往下垂;垂在下面:果子把树枝~弯了。(3)(动)因分量重而下垂。~下头去。(4)(名)(~子、~儿)垂吊在下面的东西:耳~儿|扇~儿。