shǔ bāng
mǐ bāng
shén bāng
wēi bāng
zǔ bāng
yī bāng
liè bāng
biān bāng
chéng bāng
nán bāng
dōng bāng
gǔ bāng
dà bāng
piān bāng
mí bāng
méng bāng
tí bāng
tǔ bāng
lìng bāng
shù bāng
gǒu bāng
nán bāng
qún bāng
diàn bāng
tóng bāng
sàng bāng
ān bāng
lín bāng
fù bāng
shǒu bāng
luàn bāng
yǒu bāng
jìn bāng
hǎi bāng
kè bāng
míng bāng
yú bāng
xiāng bāng
yì bāng
yáng bāng
běn bāng
fān bāng
zhōng bāng
xiāng bāng
lòu bāng
sāi bāng
yǒu bāng
guì bāng
xīng bāng
xiá bāng
gù bāng
jiù bāng
lián bāng
wǔ bāng
jī bāng
shàng bāng
lián bāng
chǔ bāng
liú bāng
yuǎn bāng
wài bāng
xiǎo bāng
jiā bāng
fān bāng
fān bāng
刘邦Liú Bāng
(1) (前256—前195)字季。西汉(前206—23)王朝的建立者。字季。沛县(今属江苏)人,故人亦称沛公。刘邦排行第三,所以有时也叫他刘三
英Liu Bang人名。(西元前247~前195)字季,沛县丰邑人,汉代开国之君,也是中国第一位平民皇帝。初为泗上亭长,秦末群雄并起,刘亦起于沛县,故时人称之为「沛公」。刘氏先项羽入关中,降秦王婴,除秦苛法,与父老约法三章。项羽封刘为汉王。后刘邦定三秦,俟时机成熟,灭羽而有天下,国号汉,定都于长安。在位十二年崩。庙号高祖。