jiàng ēn
jiàng jí
jiàng zuì
jiàng nà
jiàng hù
jiàng dé
jiàng qí
jiàng jià
jiàng shǒu
jiàng lì
jiàng lián
jiàng lín
jiàng báo
jiàng yǎng
jiàng huà
jiàng shì
jiàng dēng
jiàng pò
jiàng yào
jiàng juàn
jiàng guì
jiàng fú
jiàng dī
jiàng shǐ
jiàng zào
jiàng zhì
jiàng dǎi
jiàng guāng
xiáng biǎo
jiàng zhǐ
jiàng lóng
jiàng hào
jiàng tà
xiáng fú
jiàng xǐ
jiàng lí
jiàng gǔ
jiàng jiàn
jiàng shēn
jiàng shù
jiàng xí
jiàng fú
jiàng pín
xiáng shùn
jiàng fān
jiàng bù
jiàng shā
jiàng niǎn
jiàng xīn
jiàng bì
jiàng kuǎn
jiàng běi
jiàng děng
jiàng qū
jiàng biǎn
jiàng pèi
jiàng yì
jiàng bān
xiáng mó
jiàng lǔ
jiàng chéng
jiàng yǔ
jiàng jiē
jiàng yì
jiàng zhì
jiàng jiàn
jiàng má
jiàng shēng
jiàng nián
jiàng hūn
jiàng zūn
jiàng jiǎ
jiàng báo
jiàng shì
jiàng fān
jiàng bō
jiàng dàn
jiàng chú
jiàng gǔ
jiàng tǐ
jiàng jiàng
jiàng chà
jiàng jiān
jiàng luò
jiàng wěi
jiàng xiáng
jiàng jì
jiàng rì
jiàng biàn
jiàng wù
jiàng mì
xiáng shū
jiàng guān
jiàng xuě
jiàng zhòng
jiàng chén
jiàng shěng
jiàng zhì
jiàng duó
jiàng jí
jiàng shuǐ
jiàng miǎn
jiàng jià
jiàng xǐ
jiàng jiǎn
jiàng lù
jiàng fā
jiàng chù
jiàng jí
jiàng jū
jiàng gé
jiàng mìng
jiàng bài
jiàng huǒ
jiàng chì
jiàng zhí
jiàng jiàn
xiáng fú
jiàng xī
jiàng kǒu
jiàng miǎn
jiàng bǐ
jiàng xī
jiàng lù
jiàng chū
jiàng jié
jiàng zhǐ
jiàng mín
jiàng jiě
jiàng xià
jiàng pàn
jiàng lín
jiàng shēng
jiàng sǔn
jiàng gē
xiáng rén
jiàng xiāng
jiàng gé
jiàng hóng
jiàng shè
jiàng yú
jiàng shòu
jiàng míng
jiàng shì
jiàng jī
jiàng jī
jiàng zhàng
jiàng sè
jiàng fēng
jiàng fú
jiàng wēn
jiàng jiē
jiàng yā
róng shù
chéng shù
qiān shù
xiáng shù
ráo shù
ráo shù
hóng shù
lián shù
shùn shù
qǔ shù
yòu shù
fàng shù
āi shù
chá shù
tuī shù
kuān shù
kuān shù
cí shù
píng shù
qíng shù
dù shù
qǐ shù
jiàng shù
yuán shù
lián shù
rén shù
gū shù
míng shù
jìng shù
jiàn shù
⒈ 减罪宽恕。
引《后汉书·党锢传·李膺》:“自春迄冬,不蒙降恕,遐邇观听,为之叹息。”
《北史·游肇传》:“为廷尉时, 宣武尝敕肇有所降恕,执而不从,曰:‘陛下自能恕之,岂可令臣曲笔也。’”
1. 下落,落下:下降。降旨。降临。降旗。空降。
2. 减低,贬抑:降低。降价。降职。降解(jiě)。降心相从(抵制自己心志以服从别人)。
3. 姓。
恕读音:shù恕shù(动)宽恕;原谅。