gù chǒng
zhēn chǒng
shì chǒng
bāo chǒng
jiàn chǒng
dān chǒng
yì chǒng
qǔ chǒng
shòu chǒng
bì chǒng
nǚ chǒng
shì chǒng
shì chǒng
lǐ chǒng
jiāo chǒng
jiàn chǒng
tiān chǒng
piān chǒng
fēng chǒng
ēn chǒng
qī chǒng
niè chǒng
jīng chǒng
gù chǒng
yāo chǒng
cí chǒng
ài chǒng
lì chǒng
róng chǒng
juàn chǒng
cháng chǒng
qīn chǒng
qíng chǒng
fù chǒng
qióng chǒng
guì chǒng
dà chǒng
jiē chǒng
bì chǒng
cí chǒng
jiǎ chǒng
shū chǒng
dòu chǒng
shī chǒng
líng chǒng
wù chǒng
kàng chǒng
táo chǒng
lián chǒng
guāng chǒng
jìng chǒng
chén chǒng
wò chǒng
hé chǒng
yú chǒng
fù chǒng
bài chǒng
jiā chǒng
shàn chǒng
chéng chǒng
jiāo chǒng
chóng chǒng
jiè chǒng
duō chǒng
bēn chǒng
háo chǒng
qiān chǒng
zūn chǒng
fú chǒng
xīn chǒng
hūn chǒng
mèi chǒng
quán chǒng
xī chǒng
qiáng chǒng
jīn chǒng
nà chǒng
xí chǒng
guàn chǒng
dé chǒng
jiǎng chǒng
mào chǒng
shèng chǒng
zhòng chǒng
nán chǒng
nèi chǒng
wài chǒng
hù chǒng
huái chǒng
倚仗恩宠。
⒈ 倚仗恩宠。
引《后汉书·朱晖传》:“恃势怙宠之辈,渔食百姓。”
唐康骈《剧谈录·刘相国宅》:“其有冒官爵,叨货贿,怙宠专权,身存名灭者一何谬哉!”
《明史·李贤传》:“达(门达 )怙宠益骄, 贤乘间復具陈达罪。”
清阮葵生《茶馀客话》卷二:“御史王奂曾劾其怙宠非忠,忘本非孝。”
恃宠而骄。