shū chēng
shū tú
shū zhuó
shū fú
shū cái
shū sú
shū cháng
shū zào
shū wěi
shū xíng
shū yǐn
shū jiāng
shū jì
shū zhì
shū bié
shū fān
shū zhuó
shū jì
shū lǐ
shū guān
shū jiān
shū chán
shū xuǎn
shū gé
shū dài
shū sè
shū juàn
shū yīn
shū xíng
shū jiàn
shū zhěn
shū jié
shū hào
shū lù
shū lì
shū xiāng
shū cāo
shū juàn
shū jì
shū lún
shū zūn
shū yóu
shū diào
shū xiáng
shū shàng
shū dài
shū zhòng
shū tíng
shū yì
shū guài
shū gōng
shū zhuàng
shū shèn
shū pǐn
shū sǐ
shū děng
shū wēng
shū xuán
shū jìng
shū tè
shū liè
shū diǎn
shū mù
shū yì
shū shǎng
shū chǒng
shū zhì
shū fāng
shū lì
shū guī
shū zī
shū tú
shū miào
shū ēn
shū xíng
shū jiǎng
shū fēng
shū jué
shū qū
shū xūn
shū yuǎn
shū zú
shū jì
shū wò
shū guǐ
fú chǒng
jiǎ chǒng
cháng chǒng
nèi chǒng
guàn chǒng
táo chǒng
hé chǒng
shī chǒng
jìng chǒng
shàn chǒng
guì chǒng
huái chǒng
fēng chǒng
lǐ chǒng
duō chǒng
cí chǒng
jiāo chǒng
zhòng chǒng
mào chǒng
qíng chǒng
gù chǒng
cí chǒng
shì chǒng
xí chǒng
piān chǒng
ēn chǒng
bāo chǒng
wài chǒng
yú chǒng
bài chǒng
háo chǒng
guāng chǒng
zhēn chǒng
shū chǒng
jiāo chǒng
qiān chǒng
qióng chǒng
hūn chǒng
qiáng chǒng
shèng chǒng
shì chǒng
shòu chǒng
yāo chǒng
róng chǒng
dòu chǒng
tiān chǒng
dān chǒng
chéng chǒng
juàn chǒng
jiàn chǒng
jiàn chǒng
bēn chǒng
dé chǒng
xīn chǒng
xī chǒng
gù chǒng
chóng chǒng
jiā chǒng
quán chǒng
nà chǒng
jīng chǒng
fù chǒng
nán chǒng
kàng chǒng
líng chǒng
dà chǒng
shì chǒng
wù chǒng
lián chǒng
qīn chǒng
yì chǒng
jiē chǒng
bì chǒng
fù chǒng
jiè chǒng
lì chǒng
ài chǒng
qǔ chǒng
chén chǒng
wò chǒng
jiǎng chǒng
mèi chǒng
hù chǒng
bì chǒng
qī chǒng
jīn chǒng
zūn chǒng
niè chǒng
nǚ chǒng
特殊(好工具.)的恩宠。
⒈ 特殊的恩宠。
引《后汉书·皇后纪上·和帝阴皇后》:“以先后近属故,得为贵人。有殊宠。”
《晋书·刘琨传》:“猥蒙天恩,光授殊宠。”
唐李白《书怀重寄张相公》诗:“十五观奇书,作赋凌相如。龙颜惠殊宠, 麟阁凭天居。”
章炳麟《訄书·序种姓上》:“唐世诸归化人,或锡之皇族,以为殊宠。”
特殊的宠爱。
殊shū(1)(动)本义:死。(2)(形)不同;差异:~途同归。(3)(形)特别;特殊:~功|~效。(4)(副)〈书〉很;极:悬~。(5)〈书〉(动)断;绝。
宠读音:chǒng宠chǒng(动)喜爱;爱;偏爱。