jiǒng fá
jiǒng cù
jiǒng rǔ
jiǒng náo
jiǒng jú
jiǒng cuì
jiǒng huáng
jiǒng cù
jiǒng jié
jiǒng cù
jiǒng shù
jiǒng kuì
jiǒng rán
jiǒng sè
jiǒng zhí
jiǒng kǔ
jiǒng jué
jiǒng kùn
jiǒng sè
jiǒng bù
jiǒng ài
jiǒng lù
jiǒng zhuàng
jiǒng jù
jiǒng qióng
jiǒng pò
jiǒng è
jiǒng suō
jiǒng chù
jiǒng xiàng
jiǒng lù
jiǒng qìng
jiǒng jìng
jiǒng zhí
jiǒng kuàng
jiǒng bài
jiǒng jí
jiǒng bào
jiǒng chǔn
jiǒng xiá
jiǒng mò
jiǒng shè
jiǒng zhú
jiǒng bī
jiǒng juě
jiǒng bì
jiǒng tài
jiǒng zhì
jiǒng jué
tà cù
qū cù
tiào cù
lìn cù
jiǒng cù
qióng cù
jiān cù
bī cù
pái cù
tǎo cù
dān cù
juě cù
bēi cù
quán cù
dān cù
pín cù
è cù
lì cù
huī cù
cì cù
pò cù
quán cù
bēn cù
jiē cù
líng cù
jié cù
kùn cù
qiǎn cù
jiǎn cù
cǎo cù
cán cù
jú cù
qī cù
wēi cù
diān cù
pín cù
zhuī cù
líng cù
yù cù
jú cù
cuì cù
jū cù
yí cù
bēn cù
cuán cù
téng cù
chóu cù
jù cù
pín cù
cǎn cù
jiě cù
yī cù
lín cù
⒈ 亦作“窘蹴”。亦作“窘促”。困迫;局促。
引南朝宋刘义庆《世说新语·文学》:“宏窘蹙无计,便答:‘我大道公,何以云无?’”
《旧唐书·裴度传》:“臣昨见吴元济乞降表,料此逆贼,势实窘蹙。但诸将不一,未能迫之,故未降耳。”
元辛文房《唐才子传·孟郊》:“当时议者,亦见其气度窘促,卒漂沦薄宦,诗讖信有之矣。”
鲁迅《华盖集·忽然想到(二)》:“翻开书来,满本是密密层层的黑字,加以油臭扑鼻,使人发生一种压迫和窘促之感。”
困穷急迫。
如:「生活窘蹙」。
窘jiǒng(1)(形)穷困:~迫|~困|枯~。(2)(形)为难:~相|~况|~境|受~。
蹙读音:cù蹙cù(1)(动)〈书〉本义:急促;紧迫。(2)(动)〈书〉皱(眉头);收缩。