qī xún
qī rén
qī héng
qī shān
qī qì
qī chí
qī dàng
qī xiǎn
qī suǒ
qī báo
qī zhì
qī gān
qī liáng
qī jū
qī xiǔ
qī qíng
qī xī
qī xīn
qī yún
qī jì
qī chí
qī mǔ
qī hè
qī zhì
qī chá
qī shēn
qī jū
qī zhì
qī wú
qī huáng
qī wō
qī xiáng
qī dùn
qī yīn
qī pín
qī yù
qī háo
qī bó
qī niǎo
qī cuàn
qī wū
qī qì
qī xiē
qī dùn
qī liè
qī yǎn
qī chí
qī yǐn
qī zhù
qī gǔ
qī chán
qī jù
qī xiá
qī bì
qī jù
xī xī
qī huáng
qī mù
qī fú
qī dì
qī qín
qī tuō
qī jí
gōng chí
yù chí
yí chí
pèi chí
pù chí
cè chí
qīng chí
shē chí
wō chí
shū chí
jī chí
shuāi chí
dùn chí
dān chí
zǎo chí
qī chí
yān chí
zhān chí
dān chí
rú chí
wēi chí
líng chí
shěn chí
yán chí
zhòng chí
xū chí
qiǎo chí
xiǎo chí
qīn chí
zhù chí
jī chí
lái chí
dī chí
qiān chí
mù chí
qǐ chí
wēi chí
liú chí
chí chí
huái chí
xī chí
tuī chí
dùn chí
zǔ chí
chà chí
亦作“栖犀”。
游息。
滞留。
漂泊失意。
耗散。
⒈ 亦作“栖遟”。亦作“栖遅”。亦作“栖犀”。
⒉ 游息。
引《诗·陈风·衡门》:“衡门之下,可以栖迟。”
朱熹集传:“栖迟,游息也。”
晋袁宏《后汉纪·光武帝纪七》:“夫以邓生之才,参拟王佐之略,损翮弭鳞,栖迟刀笔之间,岂以为谦,势诚然也。”
元虞集《次韵杜德常博士万岁山》:“玉几由来常咫尺,衡门此日遂栖遟。”
清刘大櫆《赠方抱之序》:“无亭臺苑囿以为眺望之资,无梵宇琳宫之閒靚以为栖迟之地。”
邵燕祥《献诗》:“今天,我想象我是一只燕子,栖迟在箭楼的北京雨燕。”
⒊ 耗散。
引《荀子·王制》:“务本事,积财物,而勿忘(妄)栖迟薛越也,是使羣臣百姓皆以制度行,则财物积,国家案自富矣。”
⒋ 滞留。
引《后汉书·冯衍传下》:“久栖遟於小官,不得舒其所怀,抑心折节,意悽情悲。”
宋孔武仲《瓜步阻风》诗:“门前白浪如银山,江上狂风如怒虎。船痴艣硬不能拔,未免栖遅傍洲渚。”
清纪昀《阅微草堂笔记·如是我闻三》:“母怒,逐其故夫去,此子愤悒不食,其故夫亦栖迟旅舍,不肯行。”
郭沫若《圣者》:“海外栖迟又一年,苍茫往事已如烟。”
⒌ 漂泊失意。
引唐李贺《致酒行》:“零落栖迟一杯酒,主人奉觴客长寿。”
《旧唐书·窦威传》:“昔孔丘积学成圣,犹狼狈当时,栖迟若此,汝效此道,復欲何求?”
五代王定保《唐摭言·公荐》:“今则不然,忘往日之栖迟,贪暮年之富贵,僕恐前途更失,后悔难追。”
宋陆游《上郑宣抚启》:“某流落无归,栖迟可嘆。”
游息。
1. 鸟禽歇宿:“夫以鸟养养鸟者,宜栖之深林”。
2. 居留,停留:栖身。栖息。栖止。栖遁(隐居,遁世)。栖迟(游息,居住)。
迟读音:chí迟chí(1)(形)慢:~缓(缓慢)|~~不决。(2)(形)比规定的时间或合适的时间靠后:~到。(3)姓。