jiáo mín
jiáo là
jiáo qū
jiáo běn
jiáo zá
jiáo zuǐ
jiáo jiáo
jiáo tóu
jiáo tūn
jiáo jiǔ
jiáo yǔ
jiáo chǐ
jiáo làn
jiáo chuò
jiáo shū
jiáo wèi
jiáo kǒu
jiáo shé
jiáo yá
jiáo niè
jiáo niè
jiáo yàn
jiáo yǎo
jiáo zhēng
jiáo huán
jiáo zhǐ
jiáo chī
jiáo yong
jiáo bǐ
jiáo zi
⒈ 犹言吃喝;饮用。
引唐韩愈《月蚀诗效玉川子作》:“从官百餘座,嚼啜烦官家。”
宋李觏《闻女子疟疾偶书二十四韵寄示》:“寄书詰医师,有药且嚼啜。”
1. 用牙齿咬碎:细嚼慢咽。味同嚼蜡。
啜读音:chuò,chuài[ chuò ]1. 饮,吃:啜茶。啜粥。
2. 哭泣时抽噎的样子:啜泣。