huáng xuān
tíng xuān
jīn xuān
dōng xuān
fāng xuān
xiàng xuān
róng xuān
chuāng xuān
dùn xuān
yán xuān
liáng xuān
lín xuān
xíng xuān
gāo xuān
fēng xuān
jīng xuān
fān xuān
huáng xuān
qīng xuān
xī xuān
zān xuān
máo xuān
chì xuān
máo xuān
kāi xuān
sēng xuān
wéi xuān
zhì xuān
sù xuān
chūn xuān
diāo xuān
yán xuān
jiǎng xuān
yún xuān
máo xuān
dì xuān
qióng xuān
yóu xuān
hóng xuān
zhù xuān
liū xuān
méi xuān
chāng xuān
huí xuān
píng xuān
qín xuān
ér xuān
méi xuān
téng xuān
tíng xuān
xīng xuān
hè xuān
líng xuān
lún xuān
fēi xuān
luán xuān
wǎng xuān
xióng xuān
wén xuān
chéng xuān
nóng xuān
lián xuān
zhū xuān
yú xuān
zhōu xuān
fān xuān
hùn xuān
lín xuān
huá xuān
líng xuān
jìn xuān
xī xuān
céng xuān
hún xuān
sōng xuān
liàn xuān
jǐn xuān
pí xuān
míng xuān
zhú xuān
dǎo xuān
líng xuān
yì xuān
qín xuān
cháo xuān
yáo xuān
qīng xuān
chén xuān
⒈ 古代使臣乘坐的一种轻车。
引汉扬雄《答刘歆书》:“尝闻先代輶轩之使,奏籍之书皆藏於周秦之室。”
《文选·左思<吴都赋>》:“輶轩蓼扰,彀骑煒煌。”
李周翰注:“輶轩,轻车也。”
《新唐书·陈子昂传》:“则莫如择仁可以恤孤、明可以振滞、刚不避彊御、智足以照姦者,然后以为使,故輶轩未动,而天下翘然待之矣。”
清姚鼐《万年庵次刘石葊韵以呈补山》:“前辈輶轩过,风流忆宛然。”
柳亚子《<盛湖竹枝词>题辞》之十二:“乘风问俗周详甚,应有輶轩异代求。”
⒉ 古代使臣的代称。
引《文选·张协<七命>》:“语不传於輶轩,地不被乎正朔。”
李善注引《风俗通》:“秦周常以八月輶轩使採异代方言,藏之秘府。”
《新唐书·高季辅传》:“为政之道,期於易从,不恤其匱,而须其廉,正恐巡察岁出,輶轩继轨,而侵渔不息也。”
章炳麟《<新方言>序》:“钱晓徵盖志輶轩之官守者也,知古今方言不相远,及其作《恒言録》,沾沾独取史传为徵,亡由知声音文字之本柢。”
古代天子之使臣所乘的轻便车子。
1.古代一种轻便的车:“驰深鼓利檝,趋险惊蜚~。”
2.轻:“德~如毛,民鲜克举之。”
轩读音:xuān轩xuān(1)(形)〈书〉高:~昂|~敞|~朗。(2)姓。轩xuān(1)(名)有窗的廊子或小房子(多用做书斋名或饭店等的字号)。(2)(名)古代一种有帷幕而前顶较高的车。(3)(名)〈书〉窗户;门。