zhōng gōng
zhōng yǒng
zhōng mǐn
zhōng fèn
zhōng zhì
zhōng pǔ
zhōng chén
zhōng jiè
zhōng hòu
zhōng yán
zhōng fú
zhōng dǎng
zhōng dūn
zhōng cuì
zhōng shé
zhōng kè
zhōng yú
zhōng gào
zhōng chén
zhōng zhuàng
zhōng huì
zhōng pú
zhōng kǔn
zhōng shèn
zhōng bào
zhōng xié
zhōng hé
zhōng què
zhōng zhēn
zhōng què
zhōng xìn
zhōng mó
zhōng ài
zhōng yì
zhōng guǒ
zhōng zhēn
zhōng gān
zhōng yì
zhōng gěng
zhōng gàn
zhōng chéng
zhōng hái
zhōng yì
zhōng jǐn
zhōng jīng
zhōng mì
zhōng yǔn
zhōng jiā
zhōng gài
zhōng yǎng
zhōng lǜ
zhōng qīng
zhōng lùn
zhōng jìn
zhōng fāng
zhōng liè
zhōng liàng
zhōng shàn
zhōng líng
zhōng zhèng
zhōng bì
zhōng jié
zhōng zhì
zhōng shí
zhōng yī
zhōng qín
zhōng xiào
zhōng zhì
zhōng yóu
zhōng guī
zhōng shùn
zhōng liáng
zhōng xiào
zhōng jié
zhōng fǔ
zhōng jiǎn
zhōng lián
zhōng huì
zhōng è
zhōng sù
zhōng quán
zhōng jìn
zhōng gù
zhōng chún
zhōng fàng
zhōng jiǎn
zhōng gōng
zhōng xīn
zhōng dǔ
zhōng gěng
zhōng qián
zhōng nìng
zhōng yì
zhōng kè
zhōng gěng
zhōng gǔ
zhōng liàng
zhōng jiàn
zhōng jìng
zhōng shì
zhōng wǔ
zhōng chì
zhōng dé
zhōng jiǎn
zhōng kuǎn
tóng zhēn
jiā zhēn
liáng zhēn
chéng zhēn
wǎn zhēn
jìng zhēn
huái zhēn
lì zhēn
nǚ zhēn
jiān zhēn
fāng zhēn
hán zhēn
zhì zhēn
ān zhēn
jiān zhēn
dūn zhēn
sān zhēn
chún zhēn
lián zhēn
shī zhēn
gū zhēn
lǜ zhēn
jū zhēn
chí zhēn
níng zhēn
zhōng zhēn
shū zhēn
忠贞zhōngzhēn
(1) 忠诚坚贞
(好工具.)例忠贞不渝英staunch⒈ 忠诚坚贞。
引《书·君牙》:“惟乃祖乃父,世篤忠贞。”
《国语·晋语二》:“昔君问臣事君於我,我对以忠贞,君曰:‘何谓也?’我对曰:‘可以利公室,力有所能,无不为,忠也;葬死者,养生者,死人復生不悔,生人不媿,贞也。’”
唐杜甫《八哀诗·赠左仆射郑国公严公武》:“颜回竟短折, 贾谊徒忠贞。”
明何良俊《四友斋丛说·史五》:“王恕素志忠贞,可任大事。”
魏巍《东方》第六部第四章:“一个人民的战士,对革命事业,要像金子一样忠贞。”
⒉ 指忠诚而坚定不移的人。
引《后汉书·皇甫规传》:“﹝陛下﹞摄正之初,拔用忠贞,其餘维纲多所改正。”
忠诚贞正。
忠zhōng(形)尽心竭力;忠诚:~臣|~良|~烈|~仆|~顺|~孝|~信|~言|~勇|~直。
贞读音:zhēn贞zhēn(1)(形)忠于自己所重视的原则;坚定不变:忠~|坚~。(2)(形)封建礼教指女子的贞节。贞zhēn(动)古代指占卜。