chǎn jì
chǎn huà
chǎn xié
chǎn jué
chǎn wù
chǎn wā
chǎn yōu
chǎn yáng
chǎn fā
chǎn fū
chǎn shì
chǎn zōng
chǎn pì
chǎn jiào
chǎn yì
chǎn dǎo
chǎn zhe
chǎn xiào
chǎn zhèng
chǎn míng
chǎn shì
chǎn jiū
chǎn tí
chǎn yǎn
chǎn yào
chǎn tuò
chǎn zé
chǎn shì
chǎn hóng
chǎn wā
chǎn huǎn
nú huǎn
jiǎn huǎn
sǐ huǎn
fēng huǎn
dài huǎn
tǎn huǎn
sōng huǎn
xián huǎn
níng huǎn
màn huǎn
bū huǎn
tān huǎn
kuǎn huǎn
dī huǎn
róu huǎn
qín huǎn
yī huǎn
chí huǎn
píng huǎn
qì huǎn
jiǎn huǎn
xú huǎn
pí huǎn
yōu huǎn
yū huǎn
ān huǎn
jìng huǎn
qīng huǎn
juān huǎn
jí huǎn
zàn huǎn
cì huǎn
rú huǎn
yān huǎn
chōng huǎn
shū huǎn
tíng huǎn
chǎn huǎn
hé huǎn
shē huǎn
tú huǎn
yán huǎn
jiǎn huǎn
àn huǎn
shū huǎn
kuān huǎn
jīn huǎn
chí huǎn
fán huǎn
liáo huǎn
zòng huǎn
yōu huǎn
pì huǎn
tān huǎn
yū huǎn
⒈ 宽舒和缓。
引《文选·马融<长笛赋>》:“安翔駘荡,从容阐缓。”
吕延济注:“安翔駘荡,从容阐缓,皆声初发,或起或伏,宽容闲缓貌。”
《梁书·文学传上·庾肩吾》:“比见京师文体,懦钝殊常,竞学浮疎,争为阐缓。”
清黄宗羲《子一魏先生墓志铭》:“是时场屋之文,竞学浮丽,争为阐缓。”
舒缓。
阐chǎn(动)讲明、表明:~明|~述|~发|~扬。
缓读音:huǎn缓huǎn(1)(形)迟;慢:迟~|~慢|~步向前。(2)(动)延缓;推迟:~期|~几天再办。(3)(形)缓和;不紧张:~冲|~急。(4)(动)恢复正常的生理状态:~过来。(5)(形)坡度小:~坡。