sā gēng
sā jué
sǎ bō
sā tùn
sā niù
sā qìn
sā huó
sā huǎng
sā fàng
sā yīng
sā biāo
sā fēng
sā cūn
sā zǐ
sǎ tuō
sā qìn
sā ní
sā màn
sā yāo
sā bō
sā diàn
sā kuáng
sā lóu
sǎ yán
sā rán
sǎ móu
sā huǎng
sā hé
sā yíng
sā jiāo
sā mó
sā jiāo
sā huān
sā kāi
sǎ huā
sǎ dūn
sā pō
sā jí
sā pēn
sā zhàng
sā jiān
sā dài
sā liǎn
sā tuǐ
sā yě
sā lài
sā qì
sā diāo
sā guāi
sā xié
sā jiǎo
sǎ bù
sā lā
sā sōu
sā dǎ
sā kē
sā shù
sā zàn
sā lóu
sā tūn
sā duì
sā sā
sā shàn
sā piě
sā wǎng
sā háo
sǎ shī
sā yán
sā huò
sā màn
sā chī
sā qìn
sā kū
sā jīn
sā shǒu
sā niào
lián cūn
nán cūn
xīn cūn
gū cūn
jiǔ cūn
yí cūn
sā cūn
liú cūn
xī cūn
mín cūn
mán cūn
xìng cūn
shān cūn
zhú cūn
lín cūn
huāng cūn
qióng cūn
xiāng cūn
shuǐ cūn
kōng cūn
biān cūn
chū cūn
yú cūn
yún cūn
shā cūn
yān cūn
hán cūn
niàn cūn
nóng cūn
xiāng cūn
èr cūn
fā cūn
niǎo cūn
yú cūn
撒村sācūn
(1) 〈(.好工具)方〉说粗鲁话
例撒村骂街英speak vulgar language;act like a country bumpkin⒈ 说粗鲁话。村,村野。
引《西游记》第三九回:“唐僧道:‘都进去,莫要撒村,先行了君臣礼,然后再讲。’”
《红楼梦》第一〇三回:“我们为好劝他,那里跑进一个野男人,在奶奶们里头混撒村混打,这可不是没有王法了!”
刘绍棠《花街》一:“舌尖带刺儿,满嘴撒村。”
说粗野难听的话。《西游记.第三九回》:「莫要撒村,先行了君臣礼,然后再讲。」也作「撒村捣怪」。
1. 放开,发出:撒手。撒网。撒谎(说谎)。撒气。
2. 尽量施展或表现出来:撒刁。撒奸。撒娇。撒欢儿。撒野。撒酒疯。
3. 姓。
村读音:cūn村cūn(名)村庄、农民聚居的地方:乡~。