shā dài
shā lā
shā hú
shā lài
shā fā
shā hài
shā qín
shā bèi
shā guǒ
shā gé
shā á
shā yú
shā liáng
shā tān
shā tián
shā hú
shā rén
shā lǐng
shā gěng
shā chuí
shā fāng
shā cūn
shā mǎng
shā chén
shā yā
shā é
shā mái
shā gǎng
shā bù
shā cōng
shā tǔ
shā xùn
shā lì
shā jí
shā mù
shā chǎng
shā dǎo
shā dù
shā mù
shā lǒng
shā rù
shā jìng
shā wù
shā shì
shā chí
shā bō
shā kè
shā guàn
shā lǐ
shā dǐ
shā yáo
shā yàn
shā sè
shā lí
shā bà
shā niú
shā liǔ
shā qiū
shā gǒu
shā xiù
shā tóu
shā chuí
shā yǔ
shā bǐ
shā jiè
shā luó
shā zhuàn
shā bǎn
shā péng
shā jiǎo
shā zhà
shā pán
shā líng
shā chún
shā jiāo
shā dī
shā guō
shā hù
shā lóng
shā dì
shā jīn
shā fù
shā chěn
shā hè
shā fēng
shā gōu
shā lù
shā wēn
shā chóng
shā kēng
shā zhōu
shā zuǐ
shā cán
shā jié
shā huāng
shā dà
shā lǒng
shā wén
shā bāo
shā dī
shā léng
shā fǔ
shā jiān
shā shí
shā zhà
shā lǜ
shā guō
shā xī
shā jié
shā bào
shā huà
shā hóng
shā zi
shā tān
shā huà
shā náng
shā zhù
shā jī
shā zhuī
shā shì
shā ruì
shā yàn
shā lù
shā bēng
shā hú
shā tān
shā mào
shā luó
shā xíng
shā tǎ
shā zhǐ
shā ráng
shā lǔ
shā lín
shā táng
shā dīng
shā duī
shā shuǐ
shā fēi
shā pǔ
shā jǐng
shā hén
shā jìng
shā gē
shā shī
shā mò
shā zǎo
shā yǒng
shā shǔ
shā yǎ
shā gōu
shā guō
shā lòu
shā huān
shā mǐ
shā shā
shā kuài
shā huān
shā yǎn
shā mín
shā zī
shā píng
shā tài
shā hú
shā qì
shā mén
shā duī
shā chuán
shā tīng
shā zāi
shā yǔ
shā shì
shā gān
shā bǎo
shā yōng
shā xù
shā ōu
shā jú
shā fáng
shā mí
nán cūn
lín cūn
hán cūn
gū cūn
mán cūn
xiāng cūn
xiāng cūn
niàn cūn
mín cūn
èr cūn
yún cūn
zhú cūn
xī cūn
fā cūn
shuǐ cūn
chū cūn
kōng cūn
liú cūn
yān cūn
yí cūn
shān cūn
yú cūn
yú cūn
niǎo cūn
sā cūn
jiǔ cūn
xìng cūn
huāng cūn
qióng cūn
xīn cūn
nóng cūn
shā cūn
lián cūn
biān cūn
⒈ 沙滩边或沙洲上的村落。
引唐杜甫《留别公安太易沙门》诗:“沙村白雪仍含冻,江县红梅已放春。”
唐孟郊《独宿岘首忆长安故人》诗:“江城与沙村,人语风颼飀。”
明王逢《题杉溪老人家壁六言》之三:“红白花明水寺,青苍树遶沙村。”
⒉ 粗暴;粗野。
引元张国宾《罗李郎》第四折:“这哥哥恁地狠,没些儿淹润,一剗地沙村,倒把人寻趁。”
明徐复祚《投梭记·订盟》:“做出个沙村势逞威。”
1. 非常细碎的石粒:沙子。沙石。风沙。沙尘。沙砾(沙和碎石块)。沙漠。沙丘。沙滩。沙洲(江河里由泥沙淤积成的陆地)。沙暴。沙浴。沙疗。沙鸥(文学上指栖息岸边沙地的鸥一类的水鸟)。
2. 像沙的东西:沙糖。豆沙。沙瓤。
3. 声音不清脆不响亮:沙哑。
4. 姓。
村读音:cūn村cūn(名)村庄、农民聚居的地方:乡~。