shì fú
shì gōng
shì lù
shì lèi
shì lǐ
shì chán
shì cì
shì yì
shì bì
shì diào
shì míng
shì zǐ
shì yī
shì jī
shì kǒu
shì huàn
shì fàn
shì dé
shì qì
shì jué
shì fēn
shì lù
shì biàn
shì jīng
shì mó
shì chén
shì nián
shì jiāng
shì jú
shì shì
shì cí
shì tú
shì lè
shì dí
shì lùn
shì gù
shì zūn
shì bìng
shì jiù
shì fán
shì xiàn
shì sú
shì dào
shì yù
shì jì
shì fēn
shì yīng
shì sūn
shì jí
shì lǜ
shì lì
shì yù
shì xué
shì zé
shì jie
shì wèi
shì xiàng
shì niàn
shì hūn
shì jiàng
shì sì
shì qǔ
shì tào
shì zhǔ
shì zhēn
shì biāo
shì mín
shì jiāo
shì yào
shì yōng
shì jiān
shì zhòu
shì wǎng
shì yì
shì bǎo
shì guān
shì zhí
shì ěr
shì mǔ
shì fù
shì duǎn
shì dài
shì zuò
shì xióng
shì chū
shì huàn
shì jié
shì yí
shì huàn
shì fēn
shì lì
shì fēng
shì yǎn
shì gàn
shì chuán
shì qíng
shì bà
shì quán
shì xí
shì yīn
shì qīng
shì yì
shì yǔ
shì chǎn
shì yàn
shì yīn
shì sì
shì chǒng
shì dù
shì miào
shì pú
shì shàng
shì yáo
shì rén
shì mó
shì zhòu
shì bì
shì fù
shì wù
shì qī
shì zōng
shì yuán
shì huò
shì guàn
shì chóu
shì jiǎng
shì tǒng
shì fǎ
shì shì
shì jiāo
shì bó
shì zǎi
shì jiā
shì shéng
shì kuàng
shì yì
shì huá
shì róng
shì yùn
shì dì
shì jì
shì chén
shì lèi
shì jìng
shì yàn
shì shì
shì qì
shì zhì
shì tài
bìng gù
yì gù
shì gù
cū gù
yǒu gù
xùn gù
ēn gù
tuī gù
jì gù
rán gù
jiā gù
xiǎn gù
dūn gù
suǒ gù
yōng gù
jīn gù
huái gù
yì gù
jī gù
biàn gù
wú gù
qǔ gù
dào gù
zé gù
jìn gù
gé gù
jiè gù
zhà gù
duō gù
zhī gù
qǐng gù
shǒu gù
jìng gù
shì gù
zhì gù
bǎi gù
chén gù
tā gù
zhǔ gù
pò gù
qīn gù
běn gù
zhòng gù
tuō gù
xìn gù
xīn gù
yuán gù
wáng gù
yīn gù
rú gù
jiān gù
suī gù
qíng gù
mìng gù
diǎn gù
péng gù
tuó gù
liáo gù
jìn gù
shì gù
huān gù
hé gù
xì gù
fù gù
yì gù
yuán gù
jiě gù
jiǔ gù
yǎ gù
bā gù
rén gù
dà gù
xiāng gù
yóu gù
xiān gù
zhēn gù
shēng gù
yīn gù
guǐ gù
yuán gù
zāi gù
guó gù
bīn gù
jiāo gù
bì gù
zhàng gù
xí gù
jiù gù
jiān gù
niē gù
shēn gù
cháng gù
zuò gù
tā gù
yǐ gù
yí gù
qiǎo gù
wù gù
jí gù
fǎn gù
zhǎng gù
[ shì gù ] :
处事[.好工具]经验。
[ shì gu ] :
圆滑,不得罪人。
⒈ 生计。
引《列子·杨朱》:“卫端木叔者, 子贡之世也。藉其先貲,家累万金。不治世故,放意所好。”
⒉ 世上的事情。
引三国魏嵇康《与山巨源绝交书》:“机务缠其心,世故烦其虑。”
唐李商隐《为贺拔员外上李相公启》:“世故推迁,年华荏苒。”
元范梈《题黄隐居秋江钓月图》诗:“世故风尘双短屐,生涯天地一扁舟。”
碧野《没有花的春天》第五章:“多变的世故在他的额门上刻下了很深的摺纹。”
⒊ 世事变故,变乱。
引《文选·潘尼<迎大驾>诗》:“世故尚未夷, 崤函方嶮涩。”
张铣注:“世乱未平, 崤谷函关之路尚嶮涩未通也。”
唐刘禹锡《上杜司徒书》:“岂非遭罹世故,益感其言之至邪!”
宋曾巩《移沧洲过阙上殿札子》:“及秦以累世之智,并天下,然二世而亡; 汉定其乱,而诸吕七国之祸,相寻以起, 建武中兴,然冲、质以后,世故多矣。”
⒋ 世俗人情。
引明高启《玉漏迟》词:“只为微知世故,比别箇倍添烦恼。须信道,人生称心时少。”
《老残游记》第十回:“只因但会读书,不諳世故,举手动足便错。”
杨沫《青春之歌》第一部第十六章:“一种洞晓世故的敏感,使他清楚地看到:此一时彼一时也,情况不同,如何能够乱来呢?”
⒌ 谓处世圆通而富有经验。
引宋叶适《故大宋丞高公墓志铭》:“干敏强力,老练世故,审动而果,虑远而成。”
茅盾《锻练》九:“她觉得这两位年轻的姑娘,神秘而又平凡,世故而又天真。”
⒍ 世交;故交。
引唐卢纶《赴虢州留别故人》诗:“世故相逢各未閒,百年多在离别间。”
宋王安石《送陈兴之序》:“吾於兴之又世故,故又为之思所以慰其亲。”
泛指世间一切的事务。
世故,是一个汉语词语,是指世俗人情习惯,待人处事圆润周到;亦泛指世间一切的事务。词语出自三国时期魏国嵇康的 《与山巨源绝交书》中“机务缠其心,世故烦其虑。”、《列子·杨朱》:“ 卫端木叔者,子贡之世也。藉其先赀,家累万金。不治世故,放意所好。”。
世shì(1)(名)人的一辈子:一生一~.(2)(名)有血统关系的人相传而成的辈分:第十~孙。(3)(名)一代又一代:三代祖传~医。(4)(名)指有世交关系:~兄。(5)(名)时代:近~|当~。(6)(名)社会;人间:问~|~道。(7)(名)姓。
故读音:gù故gù(1)(名)事故:变~。(2)(名)缘故;原因:无~缺勤|不知何~。(3)故意;有意:~作镇静|明知~犯。(4)(连)所以;因此:今日大雨倾盆;~未如期起程。(5)(形)原来的;从前的;旧的:~址|~乡|黄河~道|依然~我。(6)(名)朋友;友情:亲~|沾亲带~。(7)(人)死亡;已经死亡的(人):病~|染病身~|父母早~|~友。