jiàng xiān
jiàng xuě
jiàng jiǎn
jiàng tái
jiàng fēn
jiàng huī
jiàng gōu
jiàng qì
jiàng fēn
jiàng fáng
jiàng gōng
jiàng fān
jiàng chún
jiàng rén
jiàng xiāo
jiàng mó
jiàng pà
jiàng lóng
jiàng quē
jiàng fú
jiàng cǎi
jiàng guàn
jiàng shēng
jiàng lǎo
jiàng yī
jiàng bèi
jiàng lǚ
jiàng fú
jiàng yǐn
jiàng hóu
jiàng fēi
jiàng zhàng
jiàng zēng
jiàng luó
jiàng qún
jiàng náng
jiàng zé
jiàng yīng
jiàng fǔ
jiàng shā
jiàng fán
jiàng zǐ
jiàng hàn
jiàng chún
jiàng fū
jiàng yún
jiàng wéi
jiàng qiú
jiàng là
jiàng shù
jiàng hóng
jiàng xiāo
jiàng fū
jiàng yān
jiàng jiē
jiàng zōu
jiàng hào
jiàng tiān
jiàng hé
bì xiāo
chōng xiāo
yān xiāo
cóng xiāo
jīn xiāo
chóng xiāo
fàn xiāo
jiàng xiāo
bī xiāo
áng xiāo
yīn xiāo
xuán xiāo
píng xiāo
lián xiāo
yù xiāo
céng xiāo
sēn xiāo
dān xiāo
tiān xiāo
lì xiāo
gàn xiāo
dòng xiāo
héng xiāo
qīng xiāo
fēng xiāo
bàn xiāo
chì xiāo
piǎo xiāo
shén xiāo
qīng xiāo
dēng xiāo
téng xiāo
yún xiāo
luán xiāo
líng xiāo
xuán xiāo
xiá xiāo
wēi xiāo
mó xiāo
qìng xiāo
jiǔ xiāo
líng xiāo
péng xiāo
bēn xiāo
líng xiāo
nǎng xiāo
⒈ 指天空极高处。天之色本为苍青,称之为“丹霄”、“絳霄”者,因古人观天象以北极为基准,仰首所见者皆在北极之南,故借南方之色以为喻。见明王逵《蠡海录·天文类》。
引南朝梁元帝《玄览赋》:“鬱如蓬莱之临沧海,憬如崑崙之出絳霄。”
唐罗隐《寄酬邺王罗令公》诗之二:“正忧末派沦沧海,忽见高枝拂絳霄。”
明屠隆《綵毫记·游玩月宫》:“琼楼玉宇光笼罩。顷刻飞身到,星河逼絳霄。”
清赵翼《美人风筝》诗:“月姊星娥应共语,新添好伴絳霄边。”