yǎng lài
yǎng guāng
yǎng zhān
yǎng wàng
yǎng tiān
yǎng zhàng
yǎng shì
yǎng wǎ
yǎng gǒng
yǎng jiè
yǎng zhǐ
yǎng yào
yǎng mò
yǎng jǐ
yǎng chǐ
yǎng miàn
yǎng fǔ
yǎng sī
yǎng tǐ
yǎng dài
yǎng gāo
yǎng yǎng
yǎng jiǎo
yǎng shè
yǎng gào
yǎng qǐ
yǎng zàn
yǎng chéng
yǎng zhì
yǎng shēn
yǎng bān
yǎng bǔ
yǎng yǒng
yǎng shǒu
yǎng wò
yǎng píng
yǎng pān
yǎng fǔ
yǎng zhàng
yǎng chén
yǎng chéng
yǎng shí
yǎng shān
yǎng wū
yǎng liǎn
yǎng jiè
yǎng dá
yǎng zuān
yǎng zhèn
yǎng dú
yǎng xī
yǎng mù
yǎng liú
yǎng hé
⒈ 头仰起又俯下。指施礼应酬。
引宋陆游《上丁》:“白头奉祀事,恐惧剧仰俯。”
⒉ 仰望和俯视。指观览景色。
引宋苏轼《上巳日与二三子携酒出随所见》诗:“南上古臺临断岸,雪阵翻空迷仰俯。”
宋叶适《奉赋德修西充大夫成都新园咏归堂》诗之一:“岂无濠上亭,蹙步难仰俯!”
1. 脸向上,与“俯”相对:仰首。仰望。
2. 敬慕:久仰。敬仰。
3. 依赖:仰承。仰赖。仰仗。仰人鼻息。
4. 旧时公文用语。上行文中用在“请、祈、恳”等字之前,表示恭敬;下行文中表示命令:仰即尊照。
5. 服下,指服毒:仰药(服毒药自杀)。仰毒。
6. 姓。
俯读音:fǔ俯fǔ(1)(动)(头)低下(跟‘仰’相对 ):~首|~视|~冲。(2)(名)敬辞;旧时公文书信中用来称对方的动作:~允|~念。